Thứ hai, mặc dù ngươi đích thực là con gái Tướng phủ, Thái hậu cũng sẽ không chọn người làm Kỳ vương phi, bởi vì, nhân phẩm của ngươi, giáo dưỡng của ngươi, căn bản không xứng.
Cuối cùng, Lãnh Bằng Nguyệt, người đừng cố chấp sống trong lời viện cớ của chính mình. Mộ Dung Phong không thích người chính là không thích, mặc dù ngươi có thay đổi tên như ta, cũng không được.
Lãnh Băng Nguyệt bị cắt đứt gân tay chân, bò trên mặt đất, gần như không thể đứng vững, chỉ có thể cố sức ngửa mặt lên, nhìn Lãnh Băng Cơ từ trên cao nhìn xuống, tiếng nức nở trong cổ họng.
“Nói bừa! Mộ Dung Phong là của ta, ta ở chỗ này cùng chàng năm năm, ngươi là cái thá gì chứ? Nhìn ra được Lãnh Bằng Nguyệt đã điên rồi, nên Lãnh Băng Cơ không muốn nhiều lời,nàng ta cố chấp thu mình vào những lời bịa đặt tự an ủi này, rất hưởng thụ.
Lãnh Băng Cơ!
Dây xích run rẩy, Lãnh Băng Nguyệt trong cơn điên hét vào mặt nàng: “Tại sao, tại sao người vẫn còn sống?”Tại sao con người vẫn an toàn? Ta không cam lòng, không cam kết! Ta sẽ giết ngươi!”
“Lãnh Băng Nguyệt đã lâu như vậy mà người vẫn không thể giác ngộ sao?”Bây giờ chính là báo ứng của ngươi!”
Lãnh Thanh Hạc nghe bên này có tiếng động, vội vội vàng vàng chạy đến, tận mắt nhìn thấy cơn điên của Lãnh Băng Nguyệt, một tiếng chửi rủa thậm tệ, sau đó là một tiếng thở dài nhè nhẹ.
“Vốn dĩ không muốn để cho muội biết, miễn là trong lòng người không khó chịu”.
Lãnh Băng Cơ không thể nói là khinh miệt, tình cảnh như vậy, thực sự khiến cho người nhìn rất khó chịu.
Nhưng, nàng không thấy đáng thương cho Lãnh Băng Nguyệt, nhất là sau khi Lãnh Băng Nguyệt nhìn thấy mình, vẻ mặt căm thù đó, dục vọng giết người điên cuồng, loại người này quá nguy hiểm, cứ nhốt như vậy cũng tốt.
Nàng không lương thiện như vậy, sao phải thông cảm với một người trăm phương ngàn kế để hãm hại đến mình và con cái của mình.
“Ta không sao, chẳng qua vừa mới nhìn thấy bóng người lướt qua, cảm thấy khó chịu, nên lại đây xem một chút.”
Lãnh Thanh Hạc nghi ngờ nhìn xung quanh: “Có người? Phải không? Ai sẽ đến đây? Từ trước đến nay Kỳ vương gia đã phải hai binh sĩ canh gác ngôi mộ y quan của muội, không cho người không phận sự đến gần, vừa mới rút lui hai hôm nay. Dân chúng bình thường, không ai tới đây.
Nhưng vừa rồi mình rõ ràng nhìn rõ, không phải hoa mắt, dấu chân nam tử trên mặt đất có thể nói rõ tất cả.
Lãnh Băng Cơ xoay mặt, nhìn thoáng qua phía sau, nhớ lại lời Lãnh Bằng Nguyệt vừa mới nói: “Lãnh Băng Cơ, người quả thật còn chưa chết? Nàng ta sao biết tin tức về sự sống còn của mình?
Ai đã nói với nàng ta?
Hơn nữa mình một đường truy đi tới nơi này, Lãnh Băng Nguyệt rõ ràng là cố ý trốn sau bia mộ, muốn bất thình lình đánh lén mình, đến trở tay không kịp.
Nàng ta có biết mình đang ở nghĩa trang không?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, nên để ở trong lòng. Dù sao, bây giờ Lãnh Băng Nguyệt đã là một phế nhân, nàng ta còn có thể làm yêu làm quái gì đây?
Có lẽ, là có người đi ngang qua thôi? Nàng thuận miệng nói một câu, xua tan sự nghi ngờ của Lãnh Thanh Hạc, huynh muội hai người liền một mạch trở về.
Lãnh Bằng Nguyệt cứ như một đống bùn, xụi lơ trên mặt đất, vừa mới giãy dụa một phen, hình như toàn thân đã không còn sức.
Trong năm năm này, nàng ta thực sự vô dụng, bộ dạng như này, không khác gì những người lớn có râu.