Đại đa số mọi người ở trong điện đều không biết, chuyện xảy ra năm đó ở Kỳ vương phủ, trong lòng không những nghỉ ngờ, hơn nữa còn kinh hãi việc công chúa gả đi Mạc Bắc lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Chiếu.
Bởi vì lúc này trong cơ thể Cẩm Ngu mất quá nhiều chất dinh dưỡng và trạng thái tinh thần không tốt, đang trong trạng thái nửa hôn mê.
Lúc này Na Dạ Bạch cũng nhận ra, người trên gác này chính là nữ hầu gái suýt chút nữa bị mình dùng roi da đánh chết, nghe thấy mọi người đều hô lên, kinh ngạc mở to hai mắt.
Lãnh Băng Cơ cung kính chúc phúc hoàng đế: “May mản đã không làm phụ lòng ủy thác của phụ hoàng, thành công giải trừ cố độc trên người của người Trung Cố. Cũng cực kỳ trùng hợp, thật không ngờ người này lại là Cấm Ngu công chúa. Nàng ta lưu lạc đến Nam Chiếu, được Nhất Nặc công chúa thu nhận và giúp đỡ, hôm nay đi theo đội ngũ sứ thần trở về Trường An.
Khoảnh khắc Hoàng đế xuất hiện ở chỗ Cẩm Ngụ, tuy rằng biểu hiện sẽ không kinh ngạc như mọi người, nhưng ông ta cũng không khỏi xúc động.
Ông ta đã hiểu rõ, Cẩm Ngu chính là người của Trung Cổ.
Đây tuyệt đối sẽ không phải là trùng hợp, Na Trát Nhất Nặc chắc chắn sớm đã có chuẩn bị để đánh vào mặt tư tưởng của Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ quả thật không để cho mình thất vọng.
Ông ta nhìn Lãnh Băng Cơ tán thưởng, đột nhiên liền cảm thấy, trước kia quả thật là mình đã có chút lo lắng. Tuy rằng tài năng của Băng Cơ không lộ ra, nhưng nàng rất rõ ràng và coi trọng lẽ phải, khó trách có thể làm cho nhiều người ngưỡng mộ như vậy.
Ông ta đã không ngừng nói ba từ “tốt”
Na Trát Nhất Nặc chủ động đi lên, hành lễ sâu sắc: “ta nguyện thua cuộc, Kỳ vương phi đúng là y thuật cao minh, Nhất Nặc thua tâm phục khẩu phục.
Cho nên, chủ động rút lui, sẽ không dây dưa với làm phiền Kỳ vương gia nữa.
Hoàng đế xoắn râu mà cười: “Nhất Nặc công chúa thẳng thắn chính trực, dám dám làm nhận, quả thật danh bất hư truyền, thật là một người phụ nữ mãnh mẽ. Ngươi yên tâm, cứ ở lại Trường An, trằm nhất định sẽ lựa chọn cho ngươi một người con rể tốt, như đàn với chim đầu bạc răng long.
Na Trát Nhát Nặc không tỏ vẻ ngượng nghịu gì cả, hào phóng tạ ơn: “Đa tạ Hoàng thượng long ân”
Lãnh Băng Cơ đứng bên cạnh, uống hết ly trà mà Mộ Dung Phong đem đến, sau đó gõ nhẹ vào chén trà, nhắc nhở hoàng đế đừng quên chuyện trọng đại Lão già xảo quyệt này, đưa ra một cuộc đánh cược, lúc thì mập mờ ba phải, lúc thì nói giải thích rõ ràng.
Ví dụ như, mình thua, hôn sự của Mộ Dung Phong sẽ giao cho lão gia tử làm chủ, nhưng vẫn chưa nói rõ về việc ban hôn cho Na Trát Nhất Nặc.
Còn khi mình thắng, Na Trát Nhất Nặc sẽ khấu đầu bái mình làm sư!
Lão gia tử này thật không biết xấu hổ, lại đùa giốn với những người nhỏ hơn mình, hoàn toàn không có phong thái của vị vua của một nước. Chẳng qua cũng khó trách, vì lúc trước Na Trát Nhất Nặc từng hại lão gia tử, cẩn thận cách nhìn của ông ta, ngoài miệng rộng lượng khoan dung, trong lòng lại ghi thù.
Lão gia tử thông minh sắc xảo, lập tức lệnh cho cung nữ: “Người tới đây, chuẩn bị trà bái sư cho Nhất Nặc công chúa Sắc mặt không thoải mái của các sứ thần Nam Chiếu, và nụ cười của Trát Nhất Nặc cũng có chút cứng đờ.
Các đại thần ở Trường An đều cong cố, chờ nàng ta quỳ xuống dập đầu gọi “sư phụ”. Nàng ta không chỉ là một mình, mà là đại biểu cho toàn bộ Nam Chiếu.
Vừa mới kiêu ngạo bao nhiêu, thì lúc này thảm hại bấy nhiêu, giống như gương mặt bị đè trên mặt đất ma sát một cách không thương xót Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một con gà trống biết kiêu ngạo.