Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 871: Chương 871: Chương 870




Cũng bởi vì nàng bị người khác nhìn thấu không phải là tấm thân xử nữ, nên liền bị Na Dạ Bạch thẹn quá hóa giận mà đánh tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã không còn tính mạng. Khi Na Dạ Bạch biết được tao ngộ trước đây của Cẩm Ngụ, làm sao có thể rộng lượng tha thứ như thế được? Hản đoán chừng là cảm thấy buồn nôn, sự bưồn nôn mà trước đó chưa từng có.

Ý nghĩ xấu trong bụng Lãnh Băng Cơ cưồn cuộn bốc ra bên ngoài, cực kỳ nhiệt tình mà lải nhải.

“Ta nghe thấy người đã từng gặp tên ăn mày kia nói, khỏi phải nói tên ăn mày đó mắc ói nhiều như thế nào, hai hàng nước mũi kéo dài, răng vàng khè, tóc rối tung giống như là cái ổ gà, còn có rận bò đây người. Mùi hôi thối trên người tên này quả thực có thể..”

“Đừng nói nữa!”

Na Dạ Bạch vội vàng cất ngang lời của nàng, uốn éo mặt lại nhịn không được nôn oe hai tiếng. Lãnh Băng Cơ hình dung quả thực rất sinh động, nghe thôi cũng cảm giác dạ dày đang run rẩy.

Nghĩ tới, bản thân còn từng bày các món mỹ thực ở trên thân thể của Cẩm Ngụ, lại còn ăn một cách nhiệt tình nữa chứ. Hän cơ hồ muốn điên rồi Lãnh Băng Cơ ôm vai nhìn thấy hắn nôn đến mức dời sông lấp biển, trong nội tâm đắc ý.

Tục ngữ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Na Dạ Bạch biến thái, biết bao nhiêu nữ nhân bị hủy hoại ở trong tay của hắn, chỉ sợ lúc này đây, hản là bị hủy ở trong tay Cẩm Ngu rồi.

Từ hôm nay về sau, xem hắn còn muốn dùng mỹ nhân làm ống nhổ, bình phong thịt người gì nữa ko, cho dù hắn có hoàn toàn khôi phục sau khi phẫu thuật, thì chỉ sợ, vừa thấy được nữ nhân, là liền có bóng ma và chướng ngại tâm lý, chỗ ấy cũng không tiện sử dụng nữa.

Đúng thật là hả hê quá đi!

Lãnh Băng Cơ từ trong ngực lấy ra mẫu đơn đồng ý phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn, sau đó triển khai nó ở trước mặt Dạ Bạch.

“Trước khi phẫu thuật cho ngươi, ngươi cần phải kí tên vào giấy sinh tử này.

Sinh tử có mệnh phú quý ở trên trời, ta không thể cam kết với các ngươi, phẫu thuật có thể thành công một trăm phần trăm, nếu mượn thuật trường sinh cũng là đi ngược lại quy luật của trời, còn chưa chắc có thể làm được. Một khi thất bại, Nam Chiếu các ngươi không thể lấy cái cớ này làm cái cớ để khởi binh.

“Ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký, tuy nói chỉ là quá trình, nhưng cũng cần thiết phải có.

Na Dạ Bạch nhìn thoáng qua: “Sau ca phẫu thuật mà ngươi nói, ta có thể sống như một người bình thường không?”Ta có thể chữa khỏi bệnh tim của ngài thông qua phẫu thuật, nhưng ngài cần phải điều trị lâu dài vì các biến chứng gây ra bởi bệnh tim. Ngoài ra, cứ sáu năm một lần, hoặc nếu ngài cảm ‘thấy khó chịu về tim, hãy tìm ta để kiểm tra lại và thay thế thiết bị đặt trong cơ thể ngài. Nếu không, một khi thiết bị ngừng hoạt động thì nhịp tim của ngài cũng sẽ dừng theo.

Có thể sống đủ sáu năm, khoảng thời gian này đối với Na Dạ Bạch mà nói, đều là hy vọng xa vời. Hắn ta bïu môi: “Nói cách khác, tương lại ngươi sẽ nắm cả mạng sống của ta trong lòng bàn tay?”

Lãnh Băng Cơ thẳng thắn gật đầu: “Có thể nói như vậy. Trừ khi, ngài có thể gặp người có y thuật cao siêu hơn ta, có những phương pháp chữa trị khác.

Na Dạ Bạch chán nản lo lắng, chấp nhận số phận rồi ký tên.

Lãnh Băng Cơ lấy lại giấy tờ, thổi khô mực, cẩn thận gấp lại rồi cầm lên.

“Lúc ta phẫu thuật, đạo sĩ Thiên Nhất thấp bảy ngọn đèn duy trì sự sống trên đầu của ngài. Trong thời gian này, trong phòng không được có lưỡng không khí di động, nếu không đèn sẽ tắt, không biết có thể cứu được mạng sống của ngài hay không. Cho nên, vào thời điểm đó mọi người Nam Chiếu ngàn vạn lần không được tự tiện xông vào trong phòng phâu thuật khi không được cho phép, nếu không hậu quả các ngươi phải tự chịu.

Na Dạ Bách đều chấp nhận tất cả yêu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.