Trong đó có một ả cung nữ mà bà biết, là một nha đầu phụ trách bữa cơm trước mặt hoàng hậu.
“Ta có nghe nói, Cẩm Ngu công chúa tuy là được Phong Vương Phi cứu lại, nhưng cũng coi như là mất đi nửa mạng sống, khi mà người được đưa vào lãnh cung lạnh lẽo, trừ đôi mắt ra toàn thân đều không thể cử động được. Thức ăn trong lãnh cung lạnh lẽo như vậy con người có thể ăn được sao? Tất cả dựa vào hơi thở cuối cùng để sống sót. Thật là đáng thương quá mà”.
“Không phải ta nói nhiều, không nơi nương tựa, trừ Huệ Phi nương nương ra, cũng không có lấy một người thương xót cho nàng ấy”
Huệ Phi nghe thấy trong lòng rất khó chịu, buổi tối lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ được. Bất kể thế nào Cẩm Ngu cũng ở bên cạnh bà ta bao nhiêu năm nay, bù đắp nỗi trống văng của bà khi Mộ Dung Phong không ở bên cạnh, hiếu thảo với bà, không khác gì con gái ruột của bà Nỗi ám ảnh của nàng với Mộ Dung Phong cũng liên quan ít nhiều đến bản thân bà ta.
Nghĩ đi nghĩ lại chung quy cũng là không nhẫn tâm, lén lén lút lút đi vào lãnh cung. Cho dù là nhìn nàng từ xa cũng được.
Vừa mới bước đến lãnh cung, Huệ Phi đã nhìn thấy Tiểu Vân Triệt.
Tiểu Vân Triệt đi loanh quanh trước lãnh cũng, lén thò đầu qua cửa số nhìn vào trong sân.
Nhìn những ngư: theo phía sau hẳn ta.
ính thị vệ canh gác trong lãnh cung kính cẩn lễ phép đi Trên cửa quên khoá lại, vết sơn màu đỏ loang lố, cánh cửa thì bị côn trùng cần, còn có thêm gió thổi và nắng, một cái nắm tay cũng có thể duỗi dài qua khe hở.
“Mở cửa!”Tiểu Vân Triệt ra lệnh cho thị vệ.
Thị vệ có chút khó xử nói: “Bẩm báo tiểu thái tử, tội phạm nghiêm trọng được giam giữ trong lãnh cung này, hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không được gặp”
“Ta không gặp, ta chỉ muốn vào trong đi dạo một vòng”
Huệ Phi cảm thấy có chút kì lạ, lãnh cung là nơi hoang vu hẻo lánh, Tiểu tại sao có thể một mình chạy vô đây được? Những người hầu bên cạnh đều đi đâu mất rồi?
Bà bước lên và ra lệnh cho thị vệ: “Ngươi tạm thời lui xuống đi”.
Thị vệ lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài Huệ Phi nắm lấy tay Tiểu Vân Triệt nói: “Tại sao con lại một mình chạy tới đây?”
Tiểu Vân Triệt đung đưa tay áo qua lại nói: “Lúc con vừa mới chơi bịt mắt bắt dê thì nhìn thấy một con khi rất xinh đẹp, con đi theo nó tới đây thì nó đi vào trong sân không thấy nữa. Bọn họ nghe theo lời của bà, bà giúp con nói họ mở cửa đi, giúp con bắt con khỉ đó có được không? Con thật sự rất thích nó.”
Huệ Phi sững sờ, chưa nghe qua ở lãnh cung này có người nuôi khi.
Bà xoa xoa đầu của Tiểu Vân Triệt: “Nếu như con thích nó thì về nói mẫu thân mua cho một con là được”.
Tiểu Vân Triệt có chút không bãng lòng, bĩu môi càu nhàu.
Cẩm Ngu được coi như phạm nhân quan trọng, bị nhốt giam giữ một mình, vừa hay lúc xảy ra chuyện nàng đang ngồi trong sân vườn, nhìn chäm chảm ra ngoài bất động.
Hình dạng của nàng ta thê thảm, nét mặt rất tiều tuy, so với lúc mới vào lãnh cung như hai người hoàn toàn.
Đôi mắt của Cẩm Ngu không thể nhìn thấy đồ vật, nhưng đôi tai rất là thính.
Từ sớm đã nghe được ngoài cửa có người nói chuyện, nhưng nàng không để ý.
Cho tới khi Huệ Phi bước tới, nàng ta nghe thấy giọng nói của Huệ Phi, lập tức đứng dậy, nghe ngóng phía trước.