Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 877: Chương 877: Chương 876




Lãnh Băng Cơ nghe nàng ta quá trớn bất thường như vậy, đã hại người lại còn lý lẽ hùng hồn, lại còn đem nỗi ám ảnh của mình đổ lỗi cho Huệ phi thì không khỏi nối trận lôi đình. Nàng nhanh tay lẹ chân bố sung dịch thế cho Huệ phi, sai người canh chừng, xoay người đi tới phía Cẩm Ngu, kéo Mộ Dung Phong ra một cách đơn giản mà thô bạo.

“Chàng còn cùng nàng ta nói nhảm cái gì vậy?”

‘Vừa nhắc đến, đạp hai phát “đùng đùng”vào mặt Cẩm Ngu: “Hôm nay coi như ta biết rõ thế nào là Bạch Nhãn Lang rồi. Ta thua ngươi và Lãnh Băng Nguyệt một cách thậm tệ như vậy cũng vì ta xem các ngươi là người, lòng dạ không đủ ác độc”

Máu từ chóp mũi của Cẩm Ngu chảy ra lập tức.

Lãnh Băng Cơ vẫn chưa hết giận, khom người kéo lấy tóc của nàng ta, lại giáng xuống hai bạt tai: “Ngươi không biết cách giải cũng không sao, vậy cứ để cho ngươi tự mình nếm thử mùi vị của hỏa cổ trùng, đừng nghĩ rằng chỉ có mình ngươi mới biết hạ cổ”

“Ta sẽ lột sạch xiêm y của ngươi ra, để cho đại gia hỏa dòm ngó cơ thể của ngươi từng chút từng chút một biến thành một cái xác khô cản. Cảnh tượng này chắc là đẹp lắm. Ngươi cũing biết đấy, khi ta điên lên rồi thì Thiên vương lão tử cũng đừng hòng quản được ta!”

Mẹ kiếp, đã sắp chết rồi còn cả gan mơ tưởng đến phu quân của người khác, muốn người ta nhớ đến ngươi, có còn mặt mũi không vậy?

Cẩm Ngu không thể nhìn thấy gì, đó luôn là một khuyết điểm. Nàng ta biết rõ Lãnh Băng Cơ có thể hạ cổ, mấy con hỏa cổ trùng này chắc hẳn đã bị nàng thu phục được.

Mặt bị tát đến nóng rát, tồn tại quyết tâm thấy chết không sờn. Chẳng qua là những lời nói phía sau của Lãnh Băng Cơ khiến nàng ta khiếp sợ.

Hôm nay nàng ta đã không còn trong sạch, uy nghiêm trước mặt một đám nam nhân bị giãm đạp đến tan tác không còn gì. Thế nhưng nàng ta không cách nào khoan nhượng bản thân chật vật như vậy trước mặt Mộ Dung Phong. Cho dù Mộ Dung Phong đã hận nàng ta đến thấu xương. Nhưng khi nhớ ra bản thân đã bị hạ hỏa cổ trùng, cơ thể băng giá cùng làn da ngọc bích sẽ dần dần co lại thành vỏ cây khô như một con quái vật, để lại cho Mộ Dung Phong ấn tượng cuối cùng này, nàng ta không thể chấp nhận được.

“Ta thật sự không biết phải giải như thế nào, thuốc giải chỉ có ở chỗ Na Trát Nhất Nặc. Sau khi trúng phải hỏa cổ trùng rồi có thể đem người bị trúng độc ngâm vào trong nước, bệnh trạng có khả năng tạm thời thuyên giảm”

Lãnh Băng Cơ cưỡi trên người nàng ta, lại tát một cái chát vào miệng nàng ta: “Mẹ kiếp, không đánh ngươi hai lần thì ngươi cũng không thành thật. Ngươi đang thông đồng với Na Trát Nhất Nặc có phải hay không?”

Cận Ngu nhắm mắt lại: “Muốn đánh muốn giết tùy ý ngươi! Ta với ngươi không đội trời chung, hôm nay rơi vào tay ngươi rồi, ta không còn gì để nói cả”

Nếu nàng ta một lòng muốn chết, vậy thì Lãnh Băng Cơ sẽ không khách khí Cứ gây họa như vậy, nhốt tại lãnh cung còn có thế làm mưa làm gió. Nếu như Nhị Thốn Đinh của Mạc Bắc kia lại có ý kiến gì, thả hố về rừng, ắt hẳn sẽ gây ra tai họa.

“Được thôi, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Vừa dứt lời, hai mắt đang nhảm nghiền của Cấm Ngu động đậy. Cổ tay nàng ta khẽ đảo một cái, một con rần to bằng chiếc đũa năm màu sặc sỡ bất ngờ búng ra, giống như một loại côn trùng, nhầm về phía cổ tay Lãnh Băng Cơ.

Mộ Dung Phong vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cẩm Ngu. Từ lâu đã từng nghe Lãnh Băng cơ nói qua, mấy năm nay Cẩm Ngu tại Nam Chiếu, chính là cổ nhân mà Na Trát Nhất Nặc dùng để nuôi dưỡng cổ, trên người chắc hẳn cất giấu một số vũ khí bí mật. Cho nên hẳn hoàn toàn giữ vững cảnh giác đối với nàng ta Mắt hoa lên một cái đã biết không ổn. Trong lúc nguy cấp rút ra một cây kim trâm trên mão vàng, không đợi Lãnh Băng Cơ có phản ứng nhanh chóng bắn ra, nhắm thẳng vào giữa con rắn độc bảy tấc rồi vững vàng đóng chặt nó xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.