Lãnh Băng Cơ ở Giang Nam năm năm rồi, đã quen với ngày đông không gió ấm áp ở nơi đó, bỗng nhiên lạnh ào tới, rét không thể chịu nổi.
Trong phòng đốt chậu than, địa long cũng sinh sôi, đem không khí trong phòng đốt lên ấm áp như xuân. Nàng liền trốn ở trong phòng không muốn đi ra ngoài. Màn cửa vừa vén lên đã cảm thấy lạnh thấu xương, gió lạnh thẳng hướng chui vào cổ.
Tiểu Vân Triệt lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, phấn khích không ngừng, chạy điên cuồng ở bên ngoài không chịu về phòng, đây là trách nhiệm vú emm không thể để cho người khác được giao cho Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong ngày thường thích làm bộ, không chịu hạ thấp tư thái. Hôm nay lúc rượt đuổi Tiểu Vân Triệt, không cẩn thận trượt ngã, hai người cùng trượt chân ngồi dưới đất.
Tiểu Vân Triệt cười khanh khách không ngừng, giống như con gà mái nhỏ vậy, Mộ Dung Phong dứt khoát không kiêng nể gì cả, cùng Vân Triệt còn có con chó trắng nhỏ Hoan Hoan lăn lộn trên tuyết, ném tuyết, đắp người tuyết, tình cảm của hai ba con cũng từ đó mà thăng hoa, không phân vai vế, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Mộ Dung Phong: Huynh đệ à, đệ hạ thủ có đủ mạnh mẽ không?” “Đại ca à, lạnh không? Giày của huynh đều ướt đẫm cả rồi”
Tiểu Vân Triệt mặc áo bông viền lông ngân hồ, giống y phụ thânng quả bóng, nhìn không ra nổi. Hai cái chân ngắn hăng say đi lại trên tuyết.
Trận tuyết đầu tiên không quá lớn, hai người đều lăn lộn náo nhiệt trên tuyết còn có đất. Dù sao, thì phụ thân chăm sóc con, vẫn sống được.
Mộ Dung Phong không dễ dàng gì mới tóm cổ được đưa nhỏ, tính mạng con khỉ nhỏ ngang ngược cả người bẩn thỉu này đi ngâm bồn nước nóng.
Lãnh Băng Cơ cũng nói qua, tắm chung là phương pháp tốt nhất để gia tăng tình cảm giữa nam nhân. Thí dụ như, Âm Đạt Vương Tử Bắc Mặc không phải là chủ động mời mình đi tắm chung sao?
Tiểu Vân Triệt nhảy nhót tưng bừng trong bồn nước nóng cả nửa ngày, đảm bảo díp mắt buồn ngủ, ngủ y như con heo con, mình và Lãnh Băng Cơ cũng tốt có thể giới hai người an tĩnh.
Tiểu Vân Triệt vẫn chơi chưa chản, không muốn tắm chút nào, cánh tay mập mạp cái chân ngắn ngủi lôi kéo cả nửa ngày, không thoát khỏi ma chưởng của Mộ Dung Phong.
Đứa nhỏ liếc mắt nhìn bồn nước nóng hừng hực hơi nóng, trong mắt ừng ực đảo rất nhanh.
“Phụ thân, phụ thân vào trước đi, thử xem nước này có bóng không? Có lột một lớp da ra hay không vậy?” Mộ Dung Phong liền nghĩ, cũng là có chuyện như vậy, trẻ con da thịt mỏng, đừng bị bỏng. Trơn tru quay người cởi y phục, dùng khăn tắm cho đỡ xấu hổ, tiến nhẹ vào hồ nước, thoải mái “hí” một tiếng.
Vừa quay mặt, Tiểu Vân Triệt đã nhanh chóng nhặt y phục hắn vừa cởi ra, chân ngắn nhỏ nện xuống: “lộc cộc”chạy đi, còn không gọi cái đuôi của nó.
“Hoan Hoan, chạy mau!”
Cái này…lừa phụ thân có vui thôi, đuổi theo hay không đây?
Mộ Dung Phong nghĩ đến sứ mệnh quang vinh mà bản thân gánh vác trên lưng, thôi thì bỏ qua đi.
Lãnh Băng Cơ đang bận bịu với bếp lò trong nhà bếp, cả đầu cả mặt bột mỳ, nhìn thấy thứ hình thù quái dị bên trong nồi, lòng tràn đầy thất bại.
Nàng muốn cho Tiểu Vân Triệt và Mộ Dung Phong một bất ngờ, một mình sáng tạo một mình làm hết tất cả quá trình hoàn thành ra một nồi bánh bao nặn hình.
Xem ra, nàng thật sự không phải tài liệu nấu cơm, thủ nghệ này, điểm tâm làm ra, đoán chừng so với độc dược mình chế ra còn có uy lực lớn hơn.
Nhất là con nhím nhỏ nhấn mè đen này, nhân bánh bên trong là mè đen hòa tan với đường, từ vị trí hậu môn phía sau chảy ra, chảy đến khắp nơi. Nhìn tạo hình này, ai mà dám ăn?
Điêu ma ma và Nhi Nhi ở một bên nhìn mà nén cười, không có ý làm căn cười thành tiếng.