“Người nhìn xem, cha cừu nói, tương lại tài sản của nhà họ Cừu sẽ là của con, vì vậy, trước tiên con cần phải học kinh doanh với hắn, kiếm tiền mỗi ngày. Làm sao tính toán, nhìn được số sách, tìm kiếm cơ hội kinh doanh, chăm sóc việc kinh doanh. Người nói xem, con có một không?”
Thật sự là mệt mỏi, nghe thôi đầu đã to ra rồi, Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Mệt”
“Người bảo con học y thuật chữa bệnh cứu người, còn nói y học cao thâm, sống đến già là phải học đến già, còn phải học cả đời này, có một không?”
Lãnh Băng Cơ không còn lại gì để nói, nàng chỉ là thuận miệng nhắc đến, đứa bé này không phải đã dự liệu nhanh như vậy chứ.
“Cha còn nói, nam tử hán chí ở bốn phương, ra chiến trường sẽ thành danh, con còn phải khổ luyện học tập công phu bày binh bố trận, chỉ nghĩ đến thôi con đã thấy mệt rồi”
Hình như là thật! Sự! Có! Chuyện!Này! Nàng và Mộ Dung Phong có phải đã kì vọng quá cao vào đứa bé này không?
Tiểu Vân Triệt càng thêm sầu: “Vừa nghĩ đến tương lai, ngoài làm kinh doanh, còn phải để ý đến Tàng kiếm các gì đó, Đế thính vệ, con liền cảm thấy rất mệt mỏi. Ông nội hoàng đế còn đổ thêm dầu vào lửa, bảo còn chăm chỉ đọc sách, đợi con biết chữ sẽ dạy con phê duyệt tấu chương”
Lãnh Bằng Cơ sợ tới mức vội vàng bịt miệng Tiểu Vấn Triệt lại, trời ơi, đây không phải chuyện đùa đầu. Nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ gây ra tai họa.
Lão gia tử cũng thật là, lại dám nói linh tinh với trẻ con.
“Những lời nói này, sau này con đừng bao giờ nói cho người khác nghe nhé, biết chưa?”, Lãnh Băng Cơ vẻ mặt ngưng trọng, trịnh trọng khuyên nhủ.
Tiểu Vân Triệt cái hiểu cái không gật đầu, cũng không hỏi lại Lãnh Băng Cơ là tại sao.
“Dù sao, ông nội hoàng đế của con nói, nếu con muốn lười biếng thì bảo mẫu thân và cha sinh thêm mấy tiểu đệ đệ nữa, như vậy thì có người san sẻ trách nhiệm với con rồi”.
Chính là nói, đứa bé Tiểu Vân Triệt này, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến cách đó chứ, quả nhiên là Lão gia tử bày cách.
Mộ Dung Phong đứng một bên ậm ừ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tạm thời chúng ta không muốn có thêm hài tử” Tiểu Vân Triệt cong môi: “Em bé là do mẫu thân sinh mà người có biết sinh đầu, người không quản được việc này”
Mộ Dung Phong nghẹn, con trai còn nhỏ, không thích hợp cùng hắn bàn luận về vấn đề giáo dục chuyên sâu này. Không có việc của mình thì là không có việc của mình đi, du sao không quan tâm đến việc của người khác là được.
Muốn tạo mối quan hệ tốt với đứa bé này thật không dễ dàng, đúng là gánh nặng đường xa mà.
Tâm trí của Lãnh Băng Cơ đã sống động hơn một chút rồi.. Nàng có nên xem xét việc sinh thêm một đứa bé nữa không? Chỉ một đứa hình như là không đủ để chia a? Một đứa học y, một đứa dẫn quân đánh giặc, một đứa kinh doanh, còn có…
Mẹ kiếp, một sự nghiệp vĩ đại, đa dạng ngành nghề, có phải nên sinh một tổ không? Đến lúc đó, dù không nên thân cũng có thể tạo ra một đoàn tướng quân.
Qua mấy ngày, Lục Vụ cùng Thẩm Phong Vân đến thăm nhà để cảm ơn mai mối, đến Kỳ Vương Phủ làm khách, mang đến cho Lãnh Băng Cơ hai tin tức tương đối chấn động.
Thứ nhất, Hoàng Đế mới hạ lệnh phế Hậu.
Cái chết của Yến Tử, trong cung xôn xao ầm ĩ, lòng người hoảng sợ, các cung nữ bàn tán ngờ vực vô căn cứ.
Có người nói, Yến Tử là nhất thời nghĩ không thống, tức giận, tự tử nhảy xuống hồ.