Nhưng liên tưởng đến chuyện trước đó Cừu Thiếu Chủ đã mượn lệnh bài Phi Ưng Vệ của mình thì Lãnh Băng Cơ lại cảm thấy bất an trong lòng.
Đang muốn tìm một người phương Nam hỏi thăm một chút chuyện thì Địa Lợi đã quay trở lại. Nhưng nàng không đi một mình mà còn vác một nữ tử đang hấp hối, người dính đầy máu về.
Địa Lợi không kịp xuống ngựa đã luôn miệng phân phó cho thị vệ trước cửa: “Mau, mau bẩm báo với Vương phi nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thị vệ biết nàng nên không dám chậm trễ, chạy vội vào bẩm báo, Lãnh Băng Cơ nghe xong lập tức luống cuống.
Địa Lợi cũng không phải là một tiểu nha đầu sợ bóng sợ gió nên nếu nàng nói đó là chuyện lớn thì chuyện không thể nhỏ được.
Nàng vội vội vàng vàng bước ra ngoài tiếp đón, conuong hấp hối kia đã được nâng vào đối diện với Lãnh Băng Cơ.
“Vương phi nương nương, người mau cứu Phượng conuong!”
Lãnh Băng Cơ tiến lên xem xét, vị nữ tử đang hôn mê bất tỉnh không phải ai khác mà chính là Phượng Lôi Ngọc. Nhưng lúc này mặt mũi nàng dơ bẩn, hai mắt nhắm lại, hàm răng cắn chặt, hai gò má đỏ thẫm, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn đã biết là triệu chứng mất máu quá nhiều.
Nàng đưa tay lên sờ, hai má nóng hổi, đang sốt cao.
Lãnh Băng Cơ thấy trên người nàng có máu thì nhanh chóng cúi đầu kiểm tra xem, hoá ra là vai phải bị thương, băng bó quá vội vàng, vết máu sớm đã thấm ướt vải bông hiện ra ngoài.
Lãnh Thanh Cơ đoán có thể là miệng vết thương đã nhiễm trùng nên mới sốt cao mãi không khỏi.
Cuống quýt sai người đưa Lôi Ngọc vào phòng giải phẫu, cẩn thận cởi bỏ lớp băng vải băng bó ra, dùng cồn để rửa sạch, khử trùng miệng vết thương, Lãnh Băng Cơ không khỏi giật nẩy cả người.
Miệng vết thương rõ ràng là đã thối rữa sưng đỏ, nhưng điều khiến nàng giật mình không phải là thương thế nghiêm trọng mà đó là miệng vết thương của việc bị đạn bắn! Bên trên còn khảm một cái xác đạn.
Tay nàng không kiềm được mà khẽ run. Ở triều đại này lại được nhìn thấy vết thương do vũ khí hiện đại hoá tạo ra thì sao có thể không sợ hãi chứ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Lôi Ngọc là nha đầu bên cạnh Cừu Thiếu Chủ, đối với Cừu Thiếu Chủ vô cùng trung thành và tận tâm, là ai đã ra tay hạ độc thủ với nàng?
Hơn nữa nàng vốn ở Giang Nam, ngàn dặm xa xôi lặn lội tới thượng kinh, vậy rõ ràng đã gặp phải nguy hiểm mà đến Cừu Tỉ Thiếu cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn, phải tự mình cầu cứu đến đây.
Lãnh Băng Cơ vô cùng lo lắng hỏi Địa lợi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi gặp được Lôi Ngọc ở đâu?”
Địa Lợi nói tóm tắt sơ qua tình hình.
“Nô tỳ phụng mệnh quay về kinh, hôm qua vừa vào địa phận Ký Châu, lúc dừng chân nghỉ trọ ở trước một khách điếm gặp hai tên lưu manh bán ngựa. Ta thấy ngựa và yên rất quen, liền tới hỏi hai tên đó lai lịch của tuấn mã, hai kẻ ấy ấp úng, không nói rõ được lai lịch, ta liền sinh nghi.
Dọa chúng một phen, hai tên ấy nhận tội, là Lôi Ngọc trọng thương không còn sức chống đỡ, ngã xuống ngựa, bọn chúng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trộm mất ngựa của nàng. Lúc đó ta mới tìm thấy Lôi Ngọc conuong. Nàng đã nửa mê nửa tỉnh, miễn cưỡng lắm mới nhận ra ta, bảo ta nhanh chóng đi truyền tin cho phu nhân, nói Cừu Thiếu Chủ đã gặp chuyện.
Cụ thể đầu đuôi ta vẫn chưa hỏi được rõ ràng, nàng đã cứ thế mà ngất đi rồi. Ta thấy nàng thân mang trọng thương, không yên tâm bỏ một mình nàng ở lại, nhanh chóng bất kể ngày đêm đưa nàng về thượng kinh”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe, trong lòng sốt ruột cồn cào.
Cừu Thiếu Chủ gặp bất trắc!
Lúc trước đám người Lỗ trưởng lão làm phản, cục diện khó giải quyết như vậy, hắn cũng có thể ngăn sóng cản gió, thành công kế nghiệp Cừu gia, ổn định cục diện. Hiện giờ hắn đã đứng vững gót chân ở Giang Nam, hô mưa gọi gió, rốt cục là ai có thể khiến cho Phượng Lôi Ngọc phải đến tận thượng kinh cầu cứu?
Cừu Thiếu Chủ rốt cuộc ra sao rồi? Hắn có gặp nguy hiểm không?