Mộ Dung Phong kiểm tra địa đồ, quả thực không đoán được, sau khi đối phương đắc thủ ở Giang Nam, mang theo nhiều vàng bạc như vậy, xoay xở đến Lạc Dương làm gì? Mục đích của bọn chúng là ở đâu? Là đi tuyến đường nào?
Bởi vì hướng đi của bọn chúng là hướng tây bắc, cho nên hai người quyết định, một người dẫn binh đi thẳng tới Lạc Dương điều tra tung tích của Cừu thiếu chủ. Còn người kia sau khi rời kinh thì đi thẳng theo hướng tây nam. Binh chia hai đường, ắt không để cho những tên cướp này trở thành cá lọt lưới.
Lãnh Băng Cơ đi về tây nam, hướng Hà Đông.
Ngoại trừ mấy tên phản đồ ẩn núp ở nhà họ Cừu, Phượng Lôi Ngọc không nói ra được lai lịch của những người khác, nói đối phương đều đeo khăn đen che mặt, được huấn luyện, ăn mặc không đồng nhất, muôn hình vạn trạng.
Vì vậy nhà họ Cừu mới kết luận Cừu Trí Tín bị câu dẫn, nên cho là thổ phỉ nào đó ở trên núi vào nhà cướp của.
Nhưng người của Tàng Kiếm Các gần như là hiểu rõ mỗi một môn phái, tông phái trong giang hồ như nắm trong lòng bàn tay, mà lại không nhìn ra được lai lịch cụ thể của những người này. Chưa từng nghe nói có bang phái nào huy động toàn lực, đang mưu đồ một đại sự rầm rộ như thế.
Muốn tìm hành tung của những người này cũng không dễ, một đám cường đạo mặc y phục bách tính tâm thường, chớp mắt đã có thể hòa vào trong đám bách tính.
Đến đâu tìm Cừu thiếu chủ đây? Ngoại trừ chờ đợi hắn ta liên lạc với Tàng Kiếm các thì muốn tìm được hắn ta chẳng khác nào mò kim đáy bể, khó khăn biết bao?
Đặc biêt là căn cứ vào lời của Phượng Lôi Ngọc, trong Tàng Kiếm các cũng có kẻ phản đồ giống thế, trong thành Lạc Dương chính là kẻ phản đồ này kết hợp với Cừu Trí Tín tung tin tức giả, dụ dỗ Cừu thiếu chủ trúng kế của đối phương.
Như vậy, nếu như Cừu thiếu chủ không làm rõ được tình hình, thì sẽ không liều lĩnh dùng Tàng Kiếm các, để lộ hành tung của mình chứ?
Hôm nay tra án này, manh mối nổi bật nhất chính là số bạc không nhỏ này. Theo như Lôi Ngọc nói, con số tính toán sơ bộ cả vàng và bạc có giá trị hơn sáu trăm vạn lượng.
Số lượng lớn như vậy muốn thần không biết quỷ không hay chuyển đi ngay dưới sự kiểm soát của quan phủ thì cũng không dễ dàng gì.
Chia thành tốp nhỏ mang ra khỏi Lạc Dương cũng là hạ sách, suy cho cùng cũng là một đám ô hợp, trừ phi sau khi đắc thủ thì hoàn toàn cắt đứt, nếu không thì ai dám tin tưởng nhân phẩm của bọn chúng chứ? Hơn nữa, chia thành tốp nhỏ chắc chắn sẽ có manh mối.
Đội buôn, tiêu cục, trở thành mục tiêu khả nghi nhất.
Trên đường đi hai người đều thông báo cho thủ vệ ở trạm gác, vặn hỏi nghiêm ngặt hơn với người qua lại. Nhất là đối với người mang theo số bạc lớn thì càng phải tăng cường cảnh giác.
Trên đường từ Thượng Kinh xuôi nam, dọc đường cũng không nghe được tin tức gì, Tàng Kiếm Các và Phi Ưng Vệ cũng không có manh mối gì có giá trị.
Rất nhanh, Mộ Dung Phong đã vào trong Dự Châu, đồng thời lời nhắn được truyền tới, có tin tức khả nghi.
Thị vệ truyền tin nói: Lân cận núi Bình Đỉnh xuất hiện vài lời đồn về âm binh mượn đường.
Cái gọi là âm binh chính là quỷ binh, tương truyền là Diêm Vương đang tuần tra dương gian cho nên dẫn theo một đám âm binh mở đường.
Cũng có truyền thuyết, bởi vì trước sau tai họa lớn hoặc chiến tranh quy mô lớn có rất nhiều người chết oan uổng nên quỷ sai tập hợp rất nhiều oan hồn chết đột ngột, mang về dương gian, cái này chính là âm binh qua đường.
Âm binh qua đường phần lớn là xảy ra vào thời gian nửa đêm canh ba, trong lúc luân chuyển giữa canh ba và canh bốn, thời gian này tốt nhất là không nên ra đường.
Một khi gặp phải hành quân nửa đêm mà đội ngũ hành quân lại im lặng không phát ra tiếng động thì phần lớn là âm binh mượn đường.