Rốt cuộc không lâu sau đó, Phi Ưng Vệ mang đến cho.
Lãnh Băng Cơ một tin tức gấp gáp: “Nhị hoàng thúc bí mật từ Hà Tây đi tới Tấn Châu, trước mắt còn đang ở trong phủ nguyên soái Tấn Châu”
Nguyên soái Tấn Châu không phải là người nào khác, mà chính là người mà lão hoàng đế mấy năm nay vẫn luôn muốn gả thất công chúa Lục Vu cho con trai của ông ta. Lão hoàng đế làm vậy với mục đích muốn chiêu con trai duy nhất của nguyên soái làm phò mã, thật ra là muốn giam lỏng hắn ta làm con tin. Đây là một nước cờ rất hay của lão hoàng đế, nhờ vào chuyện này ông ta có thể khiến cho nguyên soái Tấn Châu thành thành thật thật tận trung với mình, không chỉ thế còn tiện thể giúp lão hoàng đế trông coi Nhị hoàng thúc bị giáng chức đang ở Hà Đông.
Nhưng ai ngờ được thất công chúa Lục Vu lại nhất quyết không chịu gả. Lão hoàng đế không vui chút nào nhưng vẫn không chịu bỏ qua cơ hội này vậy nên lại để Nhị hoàng thúc đổi hướng, di chuyển đến Hà Tây.
Nghe nói vị Nhị hoàng thúc vẫn luôn có chút ý đồ với ngôi vị hoàng đế, sau lưng thường có động tác nhỏ, mãi không chịu chết tâm.
Lão hoàng đế sống hơn nửa đời người đương nhiên là tinh tường, giảo hoạt như một lão hồ ly, làm sao có thể không biết?
Có điều lão hoàng đế ngại với bên phía Thái hậu nên không thể ra tay. Hơn nữa hai người lại là huynh đệ ruột thịt, nếu làm ra chuyện gì quá đáng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và hình tượng của lão trong lòng dân chúng. Vậy nên lão hoàng đế đối với Nhị hoàng thúc vẫn luôn là nhãn nhịn, nhường qua nhường lại. Chỉ có thể giáng chức hắn ta đuổi ra khỏi kinh thành nhưng sự thật chính là vẫn không thể làm gì được hắn.
Không có ý chỉ của hoàng thượng vậy mà Nhị hoàng thúc lại tự tiện chạy đến Hà Đông là có ý gì? Hơn nữa còn thần thần bí bí, lén lút chạy tới phủ nguyên soái, chuyện này làm cho người ta không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ.
Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ, trong mắt tràn đầy ý tứ: “Tin tức này có đáng tin cậy không?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu đương nhiên là đáng tin cậy, nàng vẫn luôn rất tin tưởng vào năng lực tình báo tin tức của Phi Ưng Vệ.
Mộ Dung Phong lại hỏi: “Phượng Lôi Ngọc nói trong Tàng Kiếm Các xuất hiện nội gián, có thể tin tưởng được thông tin này không. Nếu là thật, vậy hắn ta là kẻ nào?”
Lãng Băng Cơ chợt nhớ đến chuyện một vạn thiết ky đều bị trúng kế điệu hổ ly sơn. Chuyện này khiến tin tức mà nàng nhận được hình như không có độ tin cậy quá lớn.
Lãnh Băng Cơ ngượng ngùng cười: “Nếu như, nếu ta nói, dưới trướng ta còn có một nơi truyền tin tức bí mật nữa, chàng có tin không?”
Mộ Dung Phong gật đầu:”Ồ, đương nhiên là ta tin rồi, vương phi nhà ta trong thời gian năm năm đã thay đổi rất nhiều. Cứ coi như là ta luôn nhìn chằm chằm mà vẫn còn nhiều thứ không biết hết về nàng. Vậy nên cho dù hiện tại nàng có cho ta biết nàng là minh chủ võ lâm, ta cũng sẽ không chớp mắt vì ngạc nhiên đâu”
Mộ Dung Phong nói ra những lời này khiến người ta có cảm giác dường như hắn đang ai oán, tủi thân.
Từ khi từng tầng thân phận năng lực của nàng lộ ra, giá trị thân phận cũng càng ngày càng cao. Ôi, hình như điều này khiến Phong vương gia của chúng ta phải chịu áp lực rồi.
Lãnh Băng Cơ nhìn vẻ mặt hắn “đen sì” vui vẻ cười, quyết định nói thật: “Bảo minh chủ võ lâm thì cũng không đến mức đó, nhưng thật ra thì…”
Nói một nửa nàng liền dừng lại, liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong, muốn thấy sắc mặt hắn thay đổi. Nhưng quả nhiên như lời hắn nói, hắn không hề có chút mong chờ hay ngạc nhiên nào vẫn rất bình tĩnh đứng vững như núi Thái Sơn. Lãnh Băng Cơ thấy vậy không khỏi bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn, rồi mới vừa rồi chậm rãi nói từng chữ: “Thật ra thì ta đang quản lý Phi Ưng Vệ”
Mộ Dung Phong không chút để ý chỉ “A” một tiếng lấy lệ, mí mắt quả thật chớp cũng không chớp.
“Nàng đang nói là cái gì vậy?”
Khóe miệng Lãnh Băng Cơ giật giật: “Phi Ưng Vệ, nghe nói qua bao giờ chưa? Có cảm thấy quen tai không?”
“Phi Ưng Vệ của Tê Cảnh Vân?”