Phụ nhân như ta là vốn chính là người không có kiến thức, cũng chưa từng thấy qua nhân vật lớn như Vương phi nương nương. Hơn nữa càng là không hiểu rõ các loại quy củ, vậy nên nếu ta có nơi nào làm không tốt, mong nương nương lượng thứ bỏ qua cho”
Lãnh Băng Cơ nghe nguyên soái phu nhân nói mãi không hết chuyện, vô cùng mệt mỏi hơi nhắm mắt lại, không thèm để ý bà ta. Nàng bắt đầu có chút băn khoăn không biết quyết định ở lại đây của mình là đúng hay sai.
Đã một lúc lâu rồi Lãnh Băng Cơ không thấy động tĩnh gì của Mộ Dung Phong, trời lạnh như vậy mà chàng ấy lại phải nằm sấp trên nóc nhà, thật tội nghiệp mà. Cũng không biết chàng ấy phát hiện ra thêm điều gì mới chưa?
Rốt cuộc thì lũ cướp ở Cừu gia và Phó nguyên soái này có mối quan hệ gì? Nhị hoàng thúc ở trong chuyện này có vai trò gì không?
Nếu thật sự bọn chúng có quan hệ với Phó nguyên soái, vậy việc nàng chủ động vào phủ chính là đánh rắn động cỏ.
Phó nguyên soái cảm giác được nguy hiểm đến gần, chắc hẳn ông ta sẽ nhanh chóng hành động.
Hiện tại mọi thông tin từ bên ngoài chỉ có thể chờ Mộ Dung Phong truyền tin đến cho nàng biết.
Bên ngoài cửa, lính tuần tra một đám đi qua rồi lại thêm một đám khác tiếp tục nối đuôi, có thể thấy rằng Phó nguyên soái vô cùng cảnh giác đối với Lãnh Băng Cơ. Chẳng lẽ tiếng xấu về nàng ở bên ngoài đã truyền xa đến mức ngay cả người ở Tấn Châu biết đến rồi?
Lãnh Băng Cơ cảm thấy nàng nên tìm cơ hội để đi xung quanh quan sát tổng binh phủ này một chút. Ít nhất cũng phải làm quen với nơi này, để tránh trường hợp lúc cần chạy trốn lại không biết chạy đường nào thì không ổn.
Nhưng quan trọng nhất là Lãnh Băng Cơ muốn thừa dịp Phó nguyên soái không có ở đây, đi tìm thử xem chỗ nào trong phủ có khả năng giấu số bạc lớn như vậy hay không. Nếu như trong phủ thật sự không có gì, vậy thì nàng cũng không cần phải ở lại chỗ nguy hiểm này.
Nhưng tạo cơ hội bằng cách nào đây? . Đam Mỹ Hài
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, rất nhanh nàng đã tìm ra cách.
Nguyên soái phu nhân đang nói không dứt bỗng thấy Lãnh Băng Cơ có động tác nhỏ. Bà ta tưởng nàng yêu cầu gì, lập tức lên tiếng hỏi: “Vương phi nương nương có gì cần phân phó sao?”
Lãnh Băng Cơ duỗi thắt lưng: “Trong phòng thật là ấm áp”
Nguyên soái phu nhân không hiểu ý của Lãnh Băng Cơ lắm, còn tưởng mình làm ra sai sót gì: “Có phải trong phòng để nhiều chậu than quá khiến ngài thấy nóng đúng không?”
“Không phải, không phải.” Lãnh Băng Cơ vội vàng trả lời rồi đút tay vào tay áo: “Là do trong phòng ấm áp, làm cho ba con thú nhỏ ta nuôi bắt đầu rục rịch thức dậy”
Nguyên soái phu nhân nghe thấy vậy thì tò mò nhìn tay áo của nàng một cái: “Vương phi nương nương, chẳng lẽ ngài còn mang theo thú nuôi bên người sao?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Đúng vậy, ta nuôi chúng nó từ khi còn nhỏ đến bây giờ cũng phải được bốn, năm năm rồi. Chúng nó rất hoạt bát lại còn rất xinh đẹp, cho nên ta rất thích mang theo chúng nó bên người”
Nguyên soái phu nhân càng lúc càng tò mò: “Có vật nuôi thú vị như vậy sao, không biết vương phi nương nương có thể cho phụ nhân như ta liếc mắt nhìn một cái được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Lãnh Băng Cơ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ rỗng nhỏ nhắn kích thước bàn tay, đưa cho bà ta xem: “Cẩn thận một chút, tính tình của chúng nó không được tốt lắm”
Nguyên soái phu nhân cẩn thận tiếp nhận hộp, nghe Lãnh Băng Cơ nhắc nhở như vậy, cũng không để ý lắm chỉ cho rằng đây là vật nuôi của hoàng tộc thì chắc hẳn sẽ có chút kiêu căng.
Bà ta cẩn thận mở nắp hộp ra, liền nhìn thấy ở bên trong có ba con rắn nhỏ màu xanh biếc, đỉnh đầu có một chút chu sa hồng. Thân hình chúng nó so với ngón tay của người lớn còn nhỏ hơn một chút, trên lưng mang theo một ít hoa văn kỳ lạ, đúng thật là nhìn rất xinh đẹp.
Dù còn cách một lớp hộp gỗ, nhưng nguyên soái phu nhân vẫn có cảm giác như mấy thứ lãnh lẽo trơn trượt khiến con người ta không khỏi ớn lạnh kia đang trườn trên tay mình chứ không phải trong hộp gỗ.