Phía dưới có tiếng thúc giục: “Không cần cùng hắn nhiều lời, tranh thủ thời gian động thủ luôn đi. Xong việc rồi sau đó về giao nộp cho người khác”
Sau đó là tiếng sang sảng của kiếm rút ra khỏi vỏ, người đi trước đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Rắn độc”
Lãnh Băng Cơ giật mình, rắn Thái Hoa của nàng thực sự tới đây sao? Phải biết răng thời tiết giá rét thế này thì các loài động vật bò sát thường sẽ ngủ đông hết cả.
“Thế nào rồi?”
“Ta bị rắn cắn rồi” Trong giọng nói chứa đầy sợ hãi: “Rắn này là rắn độc, nghe nói người bị cắn chắc chắn sẽ chết, tại sao nó lại ở đây?”
“Đừng lo lắng! Chờ ta giết trên hắn trước rồi sẽ cõng ngươi ra ngoài tìm đại phu giải độc”
Lãnh Băng Cơ lúc này đã không còn lo tới việc bị bại lộ tung tích mà cùng với Mộ Dung Phong trực tiếp nhảy xuống hầm ngầm. Phía dưới quả đúng như nàng dự liệu, chính giữa là một cái lồng sắt, bên trong lồng sắt là một người đang bị dây sắt buộc quanh, áo quần rách nát, máu me khắp người, không thấy rõ hình dáng ban đầu.
Hai tên tới đây giết người diệt khẩu thì một tên bị rắn cắn co quấp trên mặt đất, một tên thì đang cầm một thanh đao dài, chém người bên trong lồng.
Người bên trong lồng khẽ nhúc nhích, đã thủ thế chờ đợi sẵn sàng.
Việc này không nên chậm trễ, Lãnh Băng Cơ hơi vung tay bắn nhanh ngân châm vào chính giữa lưng của tên còn lại.
Tên kia lập tức quay người lại, cùng lúc đó thì Mộ Dung Phong bỗng nhiên từ đâu lao tới, một bước khóa cổ, bẻ gãy cổ họng của hắn.
Trên mặt đất tên trúng độc còn chưa hoàn toàn hôn mê lập tức há miệng kêu, Mộ Dung Phong một cước đồng nhất lôi lên thanh gươm vừa tuột tay rơi xuống sau đó trực tiếp cắm vào ngực hắn ta.
Một tiếng kêu cứu cũng chưa phát ra được thì người đã bỏ mạng.
Cả động tác đâm vô cùng gọn gàng linh hoạt, liền mạch, chỉ trong nháy mắt.
Lãnh Băng Cơ thở dài: “Má nó, tốn công vô ích thì không nói làm gì, lại còn đánh rắn động cỏ giết thêm hai người nữa chứ”
Người bên trong lồng hướng về phía nàng nhếch miệng cười: “Có vẻ ta tự mình đa tình, nhưng không phải là nàng tới cứu ta sao?”
Lãnh Băng Cơ nghe giọng nói này thấy hơi khó tin, Mộ Dung Phong cũng kinh ngạc quay người lại: “Cừu thiếu chủ?”
Người bên trong lồng hít hít mấy cái, âm thanh mang theo phần nức nở: “Làm sao mà giờ hai người mới tới? Nếu không phải là có con rắn này bảo vệ ta thì hôm nay chỉ sợ ta đã bị cái đám vô danh tiểu tốt kia giải quyết rồi”
Lát sau Lãnh Băng Cơ mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Khó trách hôm nay tiểu gia hỏa này không nghe chỉ thị của mình, gọi nửa ngày mà không chịu trở về. Nguyên nhân là do ở trong phủ có người quen cũ.
Con rắn này cũng thông minh như con người, lại thêm khứu giác mãn cảm nhất định là đã người thấy mùi của Cừu thiếu chủ sau đó tìm tới. Dù sao lúc trước Cừu thiếu chủ cũng không ghét bỏ ba đứa bọn chúng.
Cái chính là Cừu thiếu chủ không nên giờ trò lừa, thả rắn độc ra mang tới cho hắn họa sát thân, nhưng cũng chính vì thế mà đã cứu hắn một mạng.
Thật sự là đời người dù tới đâu cũng sẽ lại gặp, không ngờ tới ngày hôm nay ở đây có thể đánh bậy đánh bạ mà lại gặp người quen cũ.
“Huynh, tại sao lại ở đây?”
“Nói ra thì dài lắm, nhưng còn không phải là tại ta quá khinh địch hay sao? Mẹ nó, bọn chúng ném Chấn Thiên lôi về phía ta ta còn không sợ, muốn xem bọn chúng tự làm tự chịu.
Kết quả bọn chúng lại dám chơi xấu dùng súng để Chấn Thiên lôi phát nổ giữa chừng.