Sự việc xảy ra bất ngờ không kịp phòng ngự, ai cũng không thể đoán trước. Linh bà đứng một bên thét lên kinh hãi: “Quận chúa cẩn thận!”
Hai mắt Cẩm Ngu không nhìn rõ đồ vật, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có nơi để né tránh, chỉ có thể hoảng sợ né tránh, liên tục kêu cứu.
Linh bà đang đứng bên người nàng ta lúc này cũng di chuyển, cả người bay lên không trung như mũi tên rời cung, bà ta rút ra từ bên hông một chiếc roi mềm, quất về phía thích khách. Con quạ trên vai bà ta nhân cơ hội thoát ra khỏi cửa sổ.
Thích khách không thể không dừng kiếm lại, quay qua đối đầu với bà ta.
Linh bà dùng roi mềm rất có kỹ xảo, cây roi như biến thành con rắn dài, sinh ra một đôi mắt, mỗi chiêu thức đều hết sức tàn nhãn, chuẩn xác. Chỉ tiếc là trong phòng chật chội, không thể thi triển thân thủ.
Hai người ngươi tới ta đi, tiếng kiếm bay vun vút làm cho Cẩm Ngu sợ hãi liên tục kêu ra tiếng.
Ở gian ngoài của viện đám lính đã chen chúc tiến vào.
trong Tê Hà Uyển, hét lớn đòi bắt thích khách, vây chặt cả khoảnh sân.
Thích khách thấy sự việc không dễ dàng liền búng cây kiếm trong tay đánh ra một chiêu giả, sau đó vặn người nhảy ra khỏi cửa sổ, trở mình nhảy lên nóc nhà trốn mất.
Vu phó tướng lúc này mới xông tới, oai phong lãm liệt vung tay lên: “Mau tìm cho ta, nhất định không được để kẻ trộm chạy mất” Cẩm Ngu bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, hai chân đều đang run rẩy, được Linh bà đỡ lấy, nàng ta vẫn còn hoảng sợ chưa lấy lại được bình tĩnh: “Vu phó tướng, có chuyện gì vậy?”
Vu phó tướng kính cẩn hành lễ với Cẩm Ngu: “Khởi bẩm quận chúa Cẩm Ngu, vừa rồi có kẻ trộm lẻn vào thư phòng Vương gia, đánh cắp một phần văn kiện cơ mật. Chúng ta đuổi theo nên mới xông vào Tê Hà Uyển, khiến cho quận chúa sợ Cẩm Ngu ôm ngực: “Vương Phủ canh giữ nghiêm ngặt như vậy, vì sao lại có kẻ trộm có thể lẻn vào hành hung?”
“Là do mạt tướng thất trách, hôm nay nhất định phải đuổi bắt thích khách cho bằng được, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Mọi người điều tra cẩn thận chút, nhất là phần văn kiện cơ mật kia, Vương gia có lệnh, nhất định không thể để cho kẻ trộm mang ra khỏi Vương Phủ.”
Một đám thị vệ đi kiểm tra từng phòng một, ngay cả trên giường cũng kiểm tra.
Linh bà lén lút túm tay áo Cẩm Ngu, Cẩm Ngu chớp mắt: “Vừa rồi đúng thật là kẻ trộm có tới đây, còn suýt chút nữa làm bản quận chúa bị thương. Nhưng trong lúc hốt hoảng hắn đã chạy thoát rồi, không ở trong viện”
“Quận chúa nhìn thấy tên trộm kia chạy theo hướng nào?” Sắc mặt Cẩm Ngu trầm xuống: “Lời này của Vu phó tướng là có ý gì? Ngươi biết rõ bản quận chúa không nhìn rõ đồ vật mà: Vu phó tướng cuống quít xin lỗi: ‘Quận chúa đại nhân tha lỗi, mạt tướng mải bắt trộm mà nói chuyện không suy nghĩ.
Nếu quận chúa không tận mắt nhìn thấy thì có lẽ tên trộm vẫn còn trốn trong Tê Hà điện. Dù sao thì thị vệ của quý phủ cũng chưa thấy hắn rời đi”
“Dù là như vậy nhưng những hòm xiểng này nhỏ thế thì làm sao hẳn trốn vào được?”
“Vương gia có lệnh, phần văn kiện cơ mật kia so với việc bắt được thích khách quan trọng hơn, lỡ đâu lúc thích khách chạy trốn đã giấu văn kiện đó đi rồi?”
“Làm sao có thể như thế được? Tên trộm đó sao ngu đến thế được?” Vừa dứt lời đã có thị vệ la lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Vu phó tướng vui mừng chạy qua: “Ở đâu, ở đâu?”
Sắc mặt Cẩm Ngu bỗng nhiên thay đổi, hung hăng cắn răng.
Trong tay thị vệ kia đang cầm một con rối giơ lên trước mặt Vu phó tướng: “Khởi bẩm Vu phó tướng, khi mạt tướng đang kiểm tra thì thấy chỗ đất trong bồn hoa này rất xốp, có dấu vết đào xới, nên đã bới đất ra thì thấy trong đống đất có một con rối” Vu phó tướng nhận lấy, cầm trong tay nhìn chăm chú, con rối này to hơn bàn tay người một chút, được làm dựa theo.
hình dáng con người, chỉ đỏ trước ngực thêu ngày tháng năm sinh và giờ sinh, trên mặt vẽ đầy đủ ngũ quan người. Nhưng chuyện khiến người ta thấy kỳ lạ là có hai cây kim bạc sáng bóng cắm vào hai mắt con rối.
Vu phó tướng buột miệng thốt ra: “Thuật Vu cổ!”
Linh bà cũng bước tới, chỉ liếc mắt một cái liền kinh ngạc kêu ra tiếng: “Là bát tự của quận chúa, có người muốn hại quận chúa” Vu phó tướng sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải, chuyện này phát triển không giống với điều Vương Phi nương nương đã đoán trước. Làm sao lại đào ra con rối trù ấm quận chúa Cẩm Ngu rồi?
Linh bà hừ lạnh một tiếng: “Hóa ra là dùng thuật pháp hãm hại! Khó trách mắt của quận chúa nhà chúng ta mãi vẫn không thấy có chuyển biến. Vương triều Trường An chúng ta từ khi lập quốc tới nay luôn cấm thuật Vu cổ, không ngờ trong Phủ Phong Vương lại có người biết rõ mà vẫn cố phạm. Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua, chúng ta phải về bẩm báo cho Huệ Phi nương nương biết, mời Huệ Phi nương nương làm chủ cho chúng ta”
Vu phó tướng cũng không biết nên kết thúc sự việc thế nào cho phải, lập tức sai người đến thông báo cho Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ.
Trong Triều Thiên Khuyết, Mộ Dung Phong vừa mới cho “thích khách áo xanh” lui đi.
“Không ngờ bên người Cẩm Ngu quả thật có người ngọa hổ tàng long, một bà vú nho nhỏ lại có thân thủ tốt như vậy”
“Chàng còn nghĩ Linh bà chỉ là một bà vú đơn giản như vậy sao? Con quạ đen kia quả đúng là bay ra từ trong Tê Hà Uyển, có thể thấy lời đạo sĩ Thiên Nhất nói không hề giả. Nếu không phải Linh bà đó cố ý muốn nghe lén bát tự của ta để dùng tà thuật hại ta thì tại sao phải phái một con quạ đen đến nghe lén chứ?”
Mộ Dung Phong vẫn không tin cái gì mà chim Thông Linh: “Trước kia nghe nói trên thế gian có những người dị thường người biết tiếng chim, xem ra không phải chỉ là lời đồn”
“Cho nên nếu bà ta muốn thì nên nuôi một con vẹt không phải là dễ dàng hơn sao? Hơn nữa, việc này chắc chắn không thể thoát khỏi liên can đến Cẩm Ngu” Mộ Dung Phong im lặng mất một lúc: “Trước kia ta chỉ cảm thấy Cẩm Ngu cứ sống chết dây dưa không rứt hơi khiến người khác không vui, không ngờ nàng ta lại cũng có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nếu Vu phó tướng thật sự tìm ra trong viện nàng ta có vật gì không sạch sẽ ta sẽ lập tức tiến cung hồi bẩm mẫu phi, đẩy nàng ta đi thật xa, không bao giờ cho hồi cung nữa”
Đang nói chuyện thì Vu phó tướng phái người đến hồi bẩm.
Hai người nghẹn họng nhìn nhau trân trối, không ngờ sự việc lại biến chuyển thành như vậy.
Việc này rõ ràng là do Cẩm Ngu và Linh bà đã sớm có chuẩn bị, họ vừa về Vương Phủ liền phá hủy chứng cứ vốn dùng để hại nàng, hơn nữa còn có chuẩn bị, cắn ngược lại nàng.
Bản thân nàng làm nữ chủ nhân của Phủ Phong Vương thì đương nhiên cái sọt này phải úp lên đầu nàng.
Mộ Dung Phong duỗi tay day bóp ấn đường: “Giờ bổn vương đã hoàn toàn tin lời đạo sĩ Thiên Nhất nói Nếu không thì tại sao có thể trùng hợp như vậy? Rất có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Xem ra điều Băng Cơ lo lắng cũng không phải là vô lý.
Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Đáng tiếc lại bị ta biến khéo thành vụng, sớm biết như vậy thà rằng lại đê tiện hơn một chút, chuẩn bị trước cả con rối để vu oan nàng ta cho rồ Mộ Dung Phong than nhẹ: “Việc này cứ giao cho bổn vương xử lý đi”
“Chàng định tìm người gánh tội thay phải không?”
“Trong những ma ma phái đi hầu hạ nàng ta ở Tê Hà Uyển vẫn có người thông minh, cũng chỉ là chuyện một lời nói của bổn vương thôi.”
“Mặc dù là có người gánh tội thay thì trước mặt mẫu phi ta vẫn sẽ mắc phải tội quản giáo không nghiêm, hoặc thậm chí còn bị gán cho tội là người sai khiến phía sau. Ai lại đi tin một ma ma thô sử không oán không thù gì lại đi làm việc ác độ nguyền rủa người khác như vậy chứ? Huống chi, thuật Vu cổ ở Trường An là tối ky, ma ma này sẽ bị trừng phạt, đến mạng cũng chẳng còn.
“Trong lúc nhất thời thế này cũng không có biện pháp nào khác” Mộ Dung Phong lòng đầy chán nản, đáng lẽ hắn nên nghe.
lời Lãnh Băng Cơ từ sớm, đáng tiếc nhất thời sơ sẩy, chỉ sai người để ý hành động của Linh bà, nhưng không ngờ vẫn khó lòng phòng bị