Dù sao sắc trời cũng đã tối, Mộ Dung Phong đơn giản nằm trên giường, yên tâm thoải mái mà “dưỡng thương”.
Cẩm Ngu nghe nói mình bị giảm lỏng, vội vàng chạy tới ầm ÿ một lúc lâu.
Mộ Dung Phong cũng chỉ ra vẻ làm bộ xem sách, lạnh mặt bảo thị vệ đưa nàng ta về Tê Hà Uyển, không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Lãnh Băng Cơ giải quyết xong chuyện trong phủ, lệnh cho.
Nhi Nhi trực tiếp bưng bữa tối vào phòng cho mình.
Tay nghề của nữ đầu bếp mới tới phủ rất tinh tế, đặc biệt am hiểu nấu canh. Hôm nay đã nấu canh khoai móng giò, bên trong còn bỏ thêm gừng non và củ mài, rắc hành xanh, nước canh có màu trảng sữa, Lãnh Băng Cơ múc cho hai người mỗi người một chén.
Múc canh xong, Mộ Dung Phong vẫn còn nằm ăn vạ trên giường không xuống. Lãnh Băng Cơ chế nhạo: “Thật sự xem mình là người bệnh rồi phải không? Mau xuống ăn cơm” Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Dung Phong cắm mặt vào sách, có vẻ như không hề nghe thấy những gì nàng nói.
“Ăn cơm!” Lãnh Băng Cơ đề cao giọng nói.
Mộ Dung Phong đóng sách lại, giơ quyển sách về phía nàng nói: “Nghe nói mấy ngày nay nàng đã xem quyển sách này tới mất ăn mất ngủ, không thèm để ý đến bổn vương. Đây đều là những truyện có tình tiết cũ rích, khẩu vị của nàng đúng là độc đáo, thích mấy thứ dâm loạn dã ký, ác thú, hạ lưu này, những thứ này sẽ dạy hư nàng mất” Lãnh Băng Cơ nhìn chăm chú, đúng là quyển sách “Phách án kinh kỳ sơ khắc” lúc trước Tri Thu mang tới cho nàng. Nàng phản bác nói: “Mấy ngày nay nhiều chuyện quá, không có thời gian rảnh, chẳng qua là xem qua vài trang trước khi đi ngủ thôi. Chàng cũng không nên xem thường quyển sách này, đây là cuốn sách được lưu truyền thiên cổ đấy.
Mộ Dung Phong khịt mũi coi thường, tùy tiện mở ra một trang sách rồi nói: “Vậy nàng nói cho ta biết, nàng cố ý đánh dấu ở trang này là có ý gì?” Lãnh Băng Cơ buồn bực đi tới: “Đánh dấu cái gì cơ? Ta nào có nhàm chán đến như vậy?” Nàng cúi người nhìn xem, dưới ánh nến sáng chói, Mộ Dung Phong mở ra một trang sách bị cố ý gấp lại, còn đặc biệt dùng mực đen đánh dấu lên.
Nàng cầm ở trong tay, để sát vào ánh nến nhìn cho kỹ, sau đó không khỏi đỏ bừng mặt.
Chương này chính là hồi thứ ba mươi tư “Văn nhân sinh dã chiến thôi phù am, tĩnh quan ni trú cẩm hoàng sa hạng”, chỗ nét mực đánh dấu nói về chuyện một hòa thượng nam sinh có dáng vẻ nữ tính, ăn diện thành ni cô, đang ở trong am ni cô, lừa rất nhiều nữ khách tới hành hương, cuối cùng bị người ta dùng thuật pháp thu phục, trừng phạt bỏ mạng.
Đặc biệt là mấy câu nói trong đó, thí dụ như: “Bần tăng lang thang khắp chốn, từ nhỏ sinh ra đã có dáng vẻ như nữ nhân, học được thuật XX thắng chiến từ sư phụ mình, một đêm có thể độ mười nữ. Luôn luôn thực hành Bạch liên giáo, tụ tập những người đàn bà gian túc. Lang thang tới đây am trung… các tiểu thư phu nhân cũng thường lui tới. Sau đó dụ người lên lầu đồng túc, người hành hương không hề nghi ngờ.
Lãnh Băng Cơ nhớ tới, ngày ấy khi Tri Thu mang tới, đã từng dặn dò qua hai câu, trong sách có nói tới những tình tiết hoang đường nên đã đánh dấu lại, lẽ nào chính là chỗ này?
Nàng ta cố ý mang quyển sách tới cho mình xem, sau đó còn cố ý đánh dấu dặn dò chính mình, chẳng lẽ có dụng ý gì?
Nàng ta muốn mượn điều này để nói gì với mình? Có cái gì không thể nói rõ, phải dùng phương thức này để truyền đạt chứ? Có liên quan gì tới nội dung trong sách?
Nàng ta vừa đưa quyển sách này cho mình đã lập tức bị ngộ sát, rốt cuộc có liên quan gì tới chuyện này hay không?
Hòa thượng, am ni cô? Lãnh Băng Cơ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không phải nàng ta đang ám chỉ am Nam Sơn Ni đấy chứ?
Chuyện mình thất thân ở am Nam Sơn Nị, liệu có phải nàng ta cũng biết gì đó không? Lế nào ở am Nam Sơn Ni đó có gì kỳ quái? Chuyện nam nhân giả trang thành nữ ni làm chuyện dâm loạn?
Sau đó, bản thân mình ngày đó đúng lúc gặp xui xẻo, đụng trúng vào họng súng?
Tục ngữ nói, trong lòng nghi ngờ sẽ như bị quỷ ám, nàng cứ canh cánh chuyện này trong lòng, cho nên phản ứng đầu tiên chính là Tri Thu muốn nói chân tướng cho mình, nhưng lại không thể mở miệng, vì vậy phải mượn tình tiết trong quyển sách này để khiến mình hiểu!
Đúng là rất có khả năng này!
Mộ Dung Phong thấy nàng cứ nhìn chằm chăm quyển sách kia, trầm ngâm một lúc lâu không nói gì, bèn mở miệng chế nhạo: “Sao lại xem đến ngây người ra thế? Đã bảo sách này có độc, sẽ dạy hư nàng mà. Sau này không được xem nữa” Lòng bàn tay Lãnh Băng Cơ đổ đầy mồ hôi nhớp nháp, nhịn không được mà có chút run rẩy, giống như là ăn trộm bị Mộ Dung Phong bắt gặp, hoảng loạn ném quyển sách sang một bên.
“Quả thật là có chút kinh hãi, hoang đường đến cực điểm, sau này không nên xem nữa” Mộ Dung Phong khẽ cất giọng cười khàn khàn: “Trêu nàng đó, người nhân từ nhìn trí, tiêu khiển mà thôi, lúc nhàm chán lôi ra đọc cho đỡ bưồn cũng được”
“Chẳng có gì hay ho cả, ta không thèm tin những chuyện hoang đường trong đó đâu. Nếu như nói nam nhân các chàng nay Tân mai Sở thì ta còn tin được, ta từng chứng kiến nữ nhân xem trọng danh tiết quan trọng hơn cả mạng sống, sao có thể lả lơi ong bướm như vậy được” Mộ Dung Phong do dự một lát, ra vẻ thoải mái, cẩn thận dò hỏi: “Nếu như ta cũng nay Tân mai Sở, làm chuyện gì có lỗi với nàng thì nàng sẽ làm gì?” Lãnh Băng Cơ bật cười: “Đây sao có thể xem là vấn đề, còn phải hỏi sao?”
“Rộng lượng như vậy à?” Nàng khẽ xoay bàn tay, thình lình trong bàn tay xuất hiện rất nhiều dao phẫu thuật, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Niệm tình phu thê, ta sẽ xuống tay nhẹ một chút, không thể chàng nếm chút thống khổ nào. Nếu như chọc ta tức giận, ta sẽ thiến ngay lập tức.” Mộ Dung phong thình lình rùng mình một cái: “Nếu như, là bị lừa thì sao?”
“Nếu như chàng không nổi sắc tâm, người khác có thể cưỡng bách chàng sao? Ta chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình” Lãnh Băng Cơ nghi hoặc nhìn chăm chằm hắn: “Sao đột nhiên chàng lại hỏi chuyện này? Không phải đọc sách phát ngốc rồi đấy chứ? Mau đi ăn cơm, vứt quyển sách này đi, có độc đấy.” Hai người đều có tật giật mình, ném quyển sách kia sang một bên, ngồi vào bàn ăn cơm, hai người đều không nhịn được mà miên man suy nghĩ, trong lòng rối như tơ vò.
Mộ Dung Phong chủ động phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay khi mẫu phi đi đã nói, mấy ngày nay sẽ chọn hai bà đỡ tốt một chút đưa vào phủ, chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của nàng” Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Lần trước Duệ vương phi sinh con, bà đỡ cho nàng ấy có vẻ rất dứt khoát, cẩn trọng, xem ra cũng không tồi. Ta đã nói với Duệ vương phi, đưa bà ấy tới đây, trước tiên dạy bà ấy kỹ năng mổ bụng, tránh cho lúc đó có xảy ra tình huống gì cấp bách thì còn có đường lui” Đến lúc đó mình chính là con cá trên thớt, chỉ có thể để mặc người ta xâu xé, lo trước tránh họa, ngộ nhỡ có gì đó ngoài ý muốn xảy ra cũng có thể cứu một mạng cho mình.
Vốn dĩ nàng khinh thường quyết định bỏ mẹ lấy con ngày ấy của Duệ vương phi, cảm thấy nàng ấy thật không coi trọng bản thân. Nhưng bây giờ, đứa trẻ trong bụng ngày càng lớn, nàng cũng càng ngày càng hiểu quyết định đó ẩn chứa tình thương bao la của một người mẹ.
Nếu đổi lại là mình, khi tính mạng bị đe dọa, e là lúc đó cũng sẽ chiến đấu quên mình để sinh con ra. Nàng không muốn mình lâm vào tình cảnh phải lựa chọn như vậy, cho nên phòng ngừa chu đáo, truyền thụ kỹ năng của mình cho bà mụ kia trước.
Mộ Dung Phong hừ một tiếng nói: “Có bổn vương ở đây, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì”
“Chàng thì có ích gì, chàng cũng chẳng giúp ta sinh được.
Cho dù chàng có ăn nhiều canh khoai móng giò cũng chẳng thể có sữa cho con được” Mộ Dung Phong lập tức ho sặc, trừng mắt nhìn nàng: “Ít nhất bổn vương cũng có thể cho nàng ăn no. Khụ khụ!”
“Có phải nói mạnh miệng quá nên cắn vào lưỡi rồi không?” Lãnh Băng Cơ giơ tay sờ sờ cổ hắn, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ồ, không ổn rồi, là móng heo mắc trong cổ họng, dùng sức một chút xem có nuốt xuống được không? Có cần bổn đại phu lấy ra giúp chàng không?” Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn nàng, gắn từng câu từng chữ: “Thứ nàng sờ là yết hầu của bổn vương” Lãnh Băng Cơ giật mình như bị bỏng, vội vàng rút tay về, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Ô, quên mất vương gia là nam nhân”
“Nàng đang nhắc nhở bổn vương phải lúc nào cũng phải tự mình thể hiện ra để chứng minh cho nàng à thấy à?” Bất tri bất giác, sao lại giống như đang lái xe thế? Mộ Dung Phong thì như một người tài xế lão luyện.
Đối mặt với báo động nguy hiểm, Lãnh Băng Cơ thức thời nói lảng sang chuyện khác: “Chỉ đùa chút thôi mà, không cần nghiêm túc quá. Nói chuyện chính, phụ thân đã cho người tới đây báo tin từ sớm, qua Tết Trùng Dương* muốn mời một gánh hát tới, để mọi người vui vẻ náo nhiệt một chút. Đến lúc đó, có phải nên gọi Băng Nguyệt về không?” (*: Tết mùng 9 tháng 9) Nhắc tới Lãnh Băng Nguyệt, Mộ Dung Phong lại có chút chột dạ.
Chính mình ở sau lưng Lãnh Băng Cơ, qua đêm với Lãnh Băng Nguyệt, nếu để nàng biết thì làm sao đây?
Lúc đầu sau khi xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận đã đưa Lãnh Băng Nguyệt tới cấm túc ở thôn trang. Như xử lý như vậy dù sao cũng không được lâu dài, hắn phải cho nàng ta một nơi ở thích hợp. Nhất định phải nhanh chóng cắt đứt mớ lộn xộn này, cắt đứt tất cả.
Nỗi mơ hồ trong lòng Mộ Dung Phong lập tức tan thành mây khói: “Cũng được, đúng lúc bổn vương muốn nhân cơ hội nói chuyện với hữu tướng.”