Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 133: Chương 133: Giành con rể trên bảng vàng




Lãnh Băng Cơ cười khan, không thèm để ý tới Mộ Dung Phong, nhìn về phía đại ca ngượng ngùng cười nói: “Ca ca, chúc mừng”

Mộ Dung Phong vẫy tay về phía nàng: “Lại đây”

Lãnh Băng Cơ ngoan ngoãn đi về phía trước hai bước: “Sao Phong Vương gia cũng ở đây vậy? Vừa rồi còn thấy kỳ lạ, không biết rốt cuộc là tiểu cả nhà ai mà lại có sức hút lớn như vậy khiến cả con phố chấn động, hóa ra là chàng à, ta nhất thời vụng về, không nhận ra”

Lãnh Thanh Hạc thấy muội muội nhà mình to gan lớn mật như thế, không ngờ lại dám dùng ám khí với Phong vương gia, vì vậy có chút chột dạ, vội vàng chuyển đề tài: “Thời tiết nóng như vậy, tiểu muội sao lại không an tâm chờ ở phủ đi?”.

Lãnh Băng cơ một tay cầm hộp đồ ăn nói: “Muội sợ nắng to quá ca ca không chịu nổi cho nên mang cho huynh một chút chè đậu xanh giải nhiệt”

Mộ Dung Phong khẽ cong môi, duỗi tay về phía nàng, yên tĩnh nắm lấy cái bánh bao nhân mật khó mà nhận ra được nữa kia: “Bổn vương cũng khát, chỉ được ăn bánh bao thôi sao?

Lãnh Băng Cơ nhìn những bá tính dừng chân xem náo nhiệt xung quanh một lượt: “Vị Phong vương gia tôn quý này, chàng thật sự muốn uống ngay trước mắt bao nhiêu người ở đây sao?”

Mộ Dung phong giơ tay nhét bánh bao vào miệng, ăn vô cùng ngon miệng, sau đó lại lấy khăn tay trong áo ra lau đi dầu mỡ trong tay, lạnh mặt nói: “Chè đậu xanh đâu?”

Lãnh Thanh Hạc ở bên cạnh thấy muội phu nhà mình ăn giấm như vậy cũng biết điều nói: “Ta không khát”

Nhi Nhi lấy chè đậu xanh trong hộp ra đưa tới.

Lãnh Băng Cơ nhận lấy, theo lệnh đi tới trước mặt Mộ Dung Phong, đứng ở trước ngựa hắn, nỗ lực nhón mũi chân, giơ tay đưa tới trước mặt hắn.

Mộ Dung Phong hơi khom lưng, vươn tay về phía nàng, vẫn chưa nhận lấy chè đậu xanh mà túm lấy cổ tay nàng. Theo tiếng kinh hô của nàng, cả người nàng bị nhấc bổng lên, sau đó bị Mộ Dung Phong ôm lấy eo, ổn định vững chãi đặt hàng trên lưng ngựa.

Hộp chè đậu xanh đung đưa sánh cả ra ngoài, vung vãi trên mặt đất.

“Chè đậu xanh của ta! Mộ Dung Phong, chàng là tên phá của!”

Mộ Dung Phong khàn khàn cười, nói với Lãnh Thanh Hạc: “Thấy chưa, tiểu muội này của huynh hung hãn thể nào. Huynh còn suốt ngày nói nàng yếu đuối, sợ bị ta bắt nạt”

Lãnh Thanh Hạc bất đắc dĩ nói: “Vương gia ngài nuông chiều quá thành như vậy, không thể trách người khác được”.

Nuông chiều quá thành ra như vậy?

Nữ nhân nào được nuông chiều mà lại mạnh mẽ cứng cỏi như ta chứ? Ca ca, mắt nhìn của huynh kiểu gì vậy.

Mộ Dung Phong cười “ha ha” nói: “Tự làm tự chịu, nói cũng có lý”

Lãnh Băng cơ cả người không được tự nhiên nói: “Chê ta hung hãn vậy chàng còn lôi kéo ta làm gì, còn không mau thả ta xuống?”

Mộ Dung phong cúi đầu: “Tướng phủ ở phía trước rồi, chắc hẳn lúc này khách khứa tới chúc mừng rất đông, hôm nay không mời khách không được rồi, nàng muốn về phủ với bổn vương hay là ở lại?”

Lãnh Băng Cơ nghĩ nghĩ, người đến người đi, lại đều là đồng liệu trong triều đình của phụ thân, có lẽ có chút phiền, chỉ đành không cam lòng nói: “Về vương phủ đi”

Mộ Dung Phong thúc ngựa, chạy song song với Lãnh Thanh Hạc.

“Vậy bổn vương và Băng Cơ tạm hồi phủ trước, yến tiệc Quỳnh Lâm ngày mai, đại ca định ứng phó như thế nào, tự mình phải có chuẩn bị, hoặc là thương lượng với Lãnh tướng một chút là tốt nhất?

Vẻ mặt Lãnh Thanh Hạc có chút buồn rầu: “Đa tạ vương gia nhắc nhở, chỉ là trong thời gian ngắn, ta cũng không có đường nào để xoay xở”

Lãnh Bằng Cơ hiếu kỳ hỏi: “Sao thế, lẽ nào yến tiệc Quỳnh Lâm vẫn có gì nguy hiểm sao?”

Lãnh Thanh Hạc cười khổ không nói gì, Mộ Dung Phong giải thích nói: “Chắc là nàng cũng biết chuyện giành con rể đỗ bảng vàng nhỉ?”.

Đương nhiên là biết, cha nàng lúc trước cũng đỗ bảng vàng cao trung, kết quả bị phủ Thượng thư giành về làm con rể.

“Xem ra Trạng Nguyên Lang và Bảng Nhãn đều không còn nhỏ tuổi nữa, hẳn là đều đã thành ra lập nghiệp, có lẽ ca ca sẽ phải trở thành món bánh béo bở rồi, chỉ là không biết cô nương nhà nào sẽ nhìn trúng huynh nữa?”

Mộ Dung Phong cười như không cười trêu chọc nói: “Các quý tộc trong kinh đã sớm tụ tập ở công Kim Tước, chen chúc muốn bắt người rồi, người nho nhã còn hỏi han về hôn phối, gia đạo như thế nào, người nào nóng vội thì sẽ không phân trần mà trực tiếp bắt người lên xe ngựa hồi phủ”

“Bởi vì ca ca nàng dùng Biểu Tự nên rất nhiều người không biết huynh ấy là công tử của Tướng phủ, vì vậy đều như hổ rình mồi nhất định phải giành được. Huynh ấy vừa ra khỏi cửa đã bị cả một đám người vây lại, suýt chút nữa thì bị đánh. Nếu không có bổn vương đi ngang qua thì không biết đã bị nhà ai cướp về làm rể rồi”.

Lãnh Thanh Hạc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Trước kia chỉ nghe nói, hôm nay mới tự mình được trải nghiệm, quả thật là đáng sợ”

Lãnh Bằng Cơ mím môi, trong lòng khẽ cười thầm, cha mình cũng thật là, sao lúc trước không lợi dụng chức vụ giành về một chàng rể hiền lành tuấn tú cho mình chứ?

Chiếm đoạt mỹ nam, nghĩ thế nào cũng thấy thật kích thích.

Dám nghĩ mà không dám nói ra.

“Ca ca là con trai trưởng của Tướng phủ, trực tiếp phơi bày thân phận ra là được, xem ai dám mạo phạm cướp đoạn vị con rể này chứ, sao phải u sầu cái gì?”

“Huynh ấy là đang lo không biết trong yến tiệc Quỳnh Lâm ngày mai nên thoái thác thế nào?

Lãnh Băng Cơ là người thông minh, thấy Mộ Dung Phong nói vậy, lập tức bừng tỉnh: “Lẽ nào công chúa điện hạ nhìn trúng huynh?”

Thật ra không cần ca ca trả lời, Lãnh Bằng Cơ đã tự mình hiểu được, vốn dĩ Tướng phủ đã là một miếng bánh thơm, trong cung có bao nhiêu người mơ ước. Càng không nói tới ca ca xuất sắc như thế.

Mà quan hệ trong triều rắc rối, phức tạp, liên lụy quá nhiều, hơn nữa nếu như ca ca thật sự bị chọn làm phò mã, con đường làm quan sau này cũng xác định là nhàn hạ, không thể nào ôm tham vọng được.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Mấy vị công chúa, quận chúa chưa gả trong cung Vân Anh, cùng với thiên kim của các quan trọng thần trong triều ngày mai cũng sẽ tham dự yến tiệc Quỳnh Lâm. Mà lần lần, điều Hoàng thượng lo lắng nhất chính là chuyện chung thân đại sự của công chúa Như Ý.

Như Ý chính là công chúa được sủng ái nhất trong cung, mẫu phi chính là đương kim hoàng hậu, tính tình chua chát, ương ngạnh, thật sự không phải là một lựa chọn tốt.

Không ngờ, Mộ Dung Phong cũng còn có chút hữu dụng, nhắc trước vài tin tức để ca ca mình cẩn thận không chọc phải là cô này.

Có điều, nếu như người ta thật sự liếc mắt một cái bèn nhìn trúng ca ca, hoàng để lại mở lời vàng ngọc, muốn từ chối cũng khó.

Lãnh Bằng Cơ rầu rĩ nói: “Có một loại nấm gọi là nấm mạ miệng heo, nếu rửa không sạch thì sao khi ăn môi sẽ sưng đỏ, mặt phát ban, sưng tấy.

Nếu thật sự không được, hay là ca ca ăn một chút vậy thì đám công chúa điện hạ thích vẻ bề ngoài chắc chắn sẽ tránh xa huynh”

“Hiện giờ trong cung ai cũng biết Thám Hoa là một nhân tài tuấn tú, lịch sự, làm như vậy thì rõ ràng là cố tình. Nha đầu Như Ý kia lại là người tinh mắt, chắc chắn sẽ ghi hận huynh”

“Cũng đúng, hoàng đế vừa nhìn đã thấy như vậy không phải là ghét bỏ nữ nhi hoàn thất sao? Nhưng dù sao thì cũng không thể để ca ca liều mạng nguy hiểm hủy bỏ tương lai như vậy được, cố ý làm mất mặt trước cả người sao?”

Lãnh Băng Cơ lại khẽ nghiêng người về phái Lãnh Thanh Hạc: “Thật ra ta còn có một chú ý khác, nếu thật sự không được thì giả vờ bị bệnh đi, ba bước họ một cái, năm bước khụ một cái, đây chính là sở trường của ca ca còn gì. Sau đó thì tìm cơ hội ngất xỉu, nói là mình bị bệnh nặng không khỏi, cần phải nằm điều dưỡng dăm ba năm”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Đây cũng là một cách. Vừa hay ngày mai phụ hoàng cũng muốn gặp nàng, nàng có thể phối hợp với đại ca diễn xuất.

Có điều phải đúng mực, không được quá khoa trương “Gặp ta? Gặp ta làm gì?

“Sao hả, phụ hoàng ta muốn gặp con dâu, còn cần phải có lý do sao?” Mộ Dung Phong hỏi ngược lại.

Lời này thật sự không có cách nào cãi lại, về lý thì chính là như vậy. Nhưng mà không phải huynh không muốn cho cái chổi rách như ta ra ngoài để tránh bị mất mặt sao?

“Hôm nay ở trong triều, Hoàng Thượng nghe nói là muội chữa khỏi căn bệnh cứng đầu của ta nên không ngớt lời khen ngợi, bảo Phong Vương gia ngày mai đưa muội vào cung cùng dự tiệc” Lãnh Thanh Hạc giải thích nói.

Lãnh Băng Cơ căng thẳng tới nỗi đổ đầy mồ hôi ra lòng bàn tay. Hoàng đế triệu kiến, lão hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay, sao có thể không lo lắng chứ?

Kể từ đó, nàng không còn chút tâm trạng nào để trêu chọc đại ca nữa, trong nháy mắt cả người đều ủ rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.