Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 127: Chương 127: Hai người chúng ta bát tự không hợp




Đại Lý Tự Khanh lập tức sai người đem Kim thị không ngừng khóc lóc náo loạn bắt giam vào ngục, sau đó bãi đường.

Trong lòng Lãnh tướng không thoải mái, vỗ vai Lãnh Thanh Hạc rồi chỉ dặn dò một câu: “Nếu thân thể đã khỏe rồi thì bái lạy mẫu thân rồi quay về phủ đi”

Sau đó mang dáng vẻ cô đơn bỏ về trước.

Lãnh Thanh Hạc bất đắc dĩ nhìn Lãnh Bằng Cơ: “Muội đã sớm tính toán như vậy thì sao không cho ta biết trước một tiếng, làm ta lo lắng đề phòng thay muội, lại còn tính toán đến trường hợp tệ nhất rồi”.

Lãnh Băng Cơ cười hì hì: “Ai tính toán trước đâu? Lúc trước muội cũng chỉ để lại một cái hậu chiêu mà thôi, ai biết Lãnh Bằng Nguyệt và Kim di nương lại nghĩ ra kế độc như vậy hại muội. Vậy thì muội liền biến thành kế liền kế thôi. Nhưng mà nghĩ lại, ca ca quá lợi hại, quả thực được đề tên bảng vàng”

Lãnh Thanh Hạc nhận giấy báo trúng cử, không yên tâm nói: “Đừng vội mừng quá sớm, lần bệnh này trì hoãn rất nhiều thời gian học tập, hơn nữa nằm trên giường bệnh lâu như vậy làm tài giống như là ếch ngồi đáy giếng vậy, ngay cả chút kiến thức cũng không có, hai ngày nữa đến kỳ thi đình thi luận sách còn không biết phải ứng đổi như thế nào.”

Lãnh Băng Cơ chớp mắt lén lút nói: “Trở về tướng phủ hỏi phụ thân rỉ cho ít tin tức không phải là được rồi sao. Chuyện triều đình phụ thân rõ như lòng bàn tay, cũng có thể hiểu điều hoàng thượng quan tâm, lỡ đầu lại biết hoàng thượng muốn cho thi cái gì thì sao?”

Lãnh Thanh Hạc cưng chiều xoa đầu nàng: “Vậy thì có khác gì lấy việc công làm việc tư, rối loạn kỷ cương đâu, chiến thắng không vẻ vang”

Lãnh Băng Cơ hếch mũi: “Đồ mọt sách”

Hai người vừa nói cười vừa đi ra khỏi Đại Lý Tự trong ánh mắt sầu khổ của Đại Lý Tự Khanh một bên, Mộ Dung Phong vẫn chưa đi còn đang đứng chờ ở cửa.

Lãnh Thanh Hạc bước lên phía trước hành lễ, cảm tạ ân tiến cử của hắn.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Tiến cử hiền tài cho quốc gia cũng là trách nhiệm không thể thoái thác của ta, huống chi còn là yêu cầu của Băng Cơ, đại ca không cần phải khách khí. Giờ ta phái người đưa đại ca về Tam Lý Pha trước, chờ huynh trở lại tướng phủ sắp xếp xong thì lại thiết yến ở quý phủ chúc mừng công danh của đại ca“.

Mở miệng là một câu đại ca hai câu đại ca, gọi rất tự nhiên mà lại có vẻ rất quen thuộc làm Lãnh Thanh Hạc quả thực được yêu quý mà sợ hãi. Phải biết rằng cho tới nay Mộ Dung Phong khi gặp Lãnh tướng vẫn gọi thẳng chức quan, khách sáo mà lại xa cách, chính mình làm sao mà đảm đương được một tiếng đại ca này?

Lãnh Thanh Hạc không ngừng khéo léo từ chối: “Không dám làm phiền Vương gia, ta sai gã sai vặt hồi phủ gọi xe là được.”

“Vừa vặn là có sẵn xe ngựa, đều là người một nhà không cần phải khách khí. Hôm nay tại cưỡi ngựa đến, Băng Cơ ngồi chung một con ngựa hồi phủ với ta là được.”

Không thể, lỡ lại làm một con Đào Hồng của ngươi thì phải làm sao bây giờ?

Lãnh Băng Cơ thẳng thừng từ chối: “Không, ta muốn đi giúp ca ca chuyển nhà.”

Lãnh Thanh Hạc rất có mắt nhìn: “Mấy việc vặt đó tất nhiên đã có gã sai vặt thu xếp, không cần muội quan tâm? Đi theo Vương gia hồi phủ đi, người đã lớn như vậy rồi về sau không thể lại tùy hứng nữa, cũng chỉ có Vương gia mới chịu được tính nết của muội”

Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn nàng thị uy.

Lãnh Băng Cơ hờn giận bĩu môi: “Không đi thì không đi, thế nào mà lại còn giáo huấn muội nữa. Đúng rồi, tên Minh Nguyệt kia trải qua chuyện này đã sẵn lòng thay đổi triệt để, muội sắp xếp cho hắn ở trong ngôi nhà huynh đặt mua, xử lý thế nào tự huynh quyết định đi.”

“Nàng thật sự định giữ lại đứa bé này?”

Động tác nhẩm nuốt của Lãnh Băng Cơ ngừng lại: “Vì sao lại không giữ? Chỉ cần ta và chàng kết thúc quan hệ thì ta sinh con hay không không hề còn quan hệ gì với Hoàng gia nữa rồi không phải sao?”

“Liên lụy đến Hoàng gia thế nào tạm thời không nói đến, nhưng cả đời nàng sẽ phải sống trong những lời đồn đại đặt điều của người khác, vĩnh viễn không ngóc nổi đầu. Một mình nàng sẽ nuôi nấng đứa bé này trưởng thành thế nào?”

“Vì sao không thể Lãnh Băng Cơ ta từ nhỏ vốn đã không có phụ thân, không phải vẫn rất đứng đắn nghiêm chỉnh sao? So với những kẻ được che chở mà lớn lên nhưng èo uột xấu xí như táo tàu thì mạnh hơn nhiều.”

Mộ Dung Phong hơi do dự, vẫn chậm rãi buông môi ra, mang theo vài phần nghiêm túc: “Nhưng cả đời nàng cũng bị hủy theo. Nàng có nghĩ tới hay không, bỏ nó đi thì có rất nhiều việc có thể bắt đầu lại một lần nữa. Sẽ có người có thể không ngại quá khứ của nàng, chấp nhận tuổi trẻ hoang đường của nàng, sẵn lòng cho nàng cuộc sống an ổn, một đời thoải mái, so với việc cả đời nàng gian nan khốn đốn, phải sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh của người đời thì tốt hơn rất nhiều”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.