Lãnh Bằng Cơ vừa ngủ, đã nghe được bên ngoài có người đập cửa ầm ầm, Vu phó tướng lớn giọng kêu lên: “Nhanh mở cửa, Vương Gia bị trúng độc!”
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ ngay lập tức tỉnh dậy, giày cũng không thèm mang, đi chân trần mở cửa phòng xông ra bên ngoài.
Cửa viện mở ra, Vu phó tướng dìu đỡ Mộ Dung Phong nửa sống nửa chết đang đứng bên ngoài cửa, hắn ngạc nhiên vui mừng gọi Lãnh Băng Cơ: “Vương phi nương nương, nhanh khám cho Vương gia, Vương gia bị thương rồi, còn trúng độc, chất độc vào đến tim rồi.”
Trái tim Lãnh Băng Cơ hung hăng thắt lại, đưa đầu ngón tay lên bắt mạch Mộ Dung Phong, lo lắng hỏi: “Trúng độc gì vậy?”
Vụ phó tướng giành nói: “Để ta đưa cho người xem kim tiêu ngâm thuốc độc.”
Lãnh Băng Cơ lúc này mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi, không quá đáng ngại, mau chút dìu chàng vào phòng của ta.”
Vụ phó tưởng dùi Mộ Dung Phong không còn sinh lực tiến vào phòng chính, đỡ hẳn xuống ghế, nhưng chân Mộ Dung Phong lại không dừng, trực tiếp đi vào phòng trong, tự giác tựa vào đầu giường, nhắm mắt, lông mày nhăn lại, vẻ mặt đau đớn thấu tim gan vì bị thương.
Vu phủ tường nghĩ lúc Vương gia tự mình đi vào phòng, đi đứng vẫn rất có sức lực, sao khi vừa ngã ra giường, lại giống như vũng bùn nhão vậy?
Chiếc phi tiêu này đến tột cùng là lợi hại như thế nào?
“Miệng vết thương ở đâu?” Lãnh Băng Cơ thắp đèn sáng lên, đặt nó lên chiếc ghế đầu trước mặt, rồi vội vàng cột chặt chiếc áo đang khoác trên người.
Vụ phó tướng nhấc cánh tay bị thương của Mộ Dung Phong lên, vén ống tay áo, lộ ra miệng vết thương.
Lãnh Băng Cơ nhìn thoáng qua, sau đó đứng thẳng dậy thở phào một hơi: “May mắn là đến sớm” Vụ phó tướng bị dọa giật nảy mình: “Độc này lợi hại như vậy sao? Chẳng qua chỉ là lỡ tay mà thôi.” Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng: “Ý của ta là, may mà tới sớm, nếu không vết thương tự lành rồi”
Ach…
Vụ phó tướng vò đầu bứt tai, mình lỡ tay làm bị thương Phong Vương Gia, thật đúng là chưa xem qua vết thương, chỉ cảm thấy, Vương gia nhà mình dù có bị đạo cắm vào ngực cũng không kêu đau một tiếng, bộ dạng này, khẳng định vết thương không hề nhẹ.
Hiện tại nhìn lên, vết thương kia chỉ là bị thương một chút vào da thịt, dài hơn một tấc, tuy rằng có chút xanh xao, nhưng máu đã tự cầm rồi.
Bản thân hắn vừa mới rồi có vẻ hơi…thái quá?
Mộ Dung Phong xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mang theo ý ủy khuất: “Vết thương bị kim châm, đau nóng nhức nhối.”
Lãnh Băng Cơ tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau khi trừ độc cho vết thương, rắc lên một chút thuốc bột, lấy ra một lọ thuốc tím, nhúng vải vào, xoa lên vết thương.
“Đây là thuốc gì?” Vụ phó tướng tò mò nhìn: “Sao lại có màu sắc như thế này? Màu lại còn không trôi đi.”
“Thuốc giải độc, khử trùng, tiêu sưng. Sau khi rửa lại sẽ khỏi.”
Vừa ngẩng mặt lên liền thấy Mộ Dung Phong không có nhìn vết thương, mà là hạ mi mắt nhìn thẳng xuống đất. Tự mình cái đầu nhìn, mới nhận ra ban nãy nhất thời vội vàng, vậy mà nàng lại đi chân trần không đeo giày.
Nàng không khỏi tức giận mắng: “Chàng nhìn cái gì!”
Sau đó nàng tìm đôi giày thêu trên sạp và đi vào.
Lúc này Mộ Dung Phong mới thu hồi ánh mắt, hắn có chút đắc chí, mím môi mỏng, ngoan ngoãn không có cãi lại, nhìn nàng giúp chính mình xử lý miệng vết thương.
Bên ngoài có gió, cát và đá bay, tiếp theo là một tia chớp dữ dội, xé toạc bầu trời đêm như mực, sấm sét cũng theo đó mà vang lên.
“Trời sắp mưa rồi. Nếu các ngươi không có việc gì nữa, xin hãy về đi.”
Lãnh Băng Cơ đút cho hắn một viên thuốc giải độc, rồi trực tiếp ra lệnh tiễn khách.
Mộ Dung Phong ho nhẹ một tiếng: “Chính là bổn vương còn có chút choáng váng đầu, cổ họng run run, trong lòng cũng cuống, có phải hay không di chứng sau trúng độc?”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Chỉ là trầy da một chút, nào có phải độc tính lợi hại, mà nửa sống nửa chết được”
Vụ phó tướng tràn đầy áy náy, nghe hắn nói rất nghiêm túc, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Hay là, vương phi, người khám lại cho Vương gia lần nữa, chỉ cần dùng cái ống đeo bên tại là được, nghe tim đập. Nếu thực sự có nhầm lẫn gì, ta khó tránh bị trách phạt, mạng nhỏ này cũng không giữ được”
Lãnh Băng Cơ lườm hắn: “Ta cho ngươi thuốc độc trên phi tiêu để người dùng để tự vệ, nhưng người dùng nó để đối phó với Vương gia của chính mình, đáng đời!”
Vụ phó tướng cau mày: “Ta cũng không nghĩ tới, hoàn toàn là hiểu lầm, ta nhìn thấy Vương Gia lén lút ngồi xổm trên nóc thư phòng, tưởng rằng do thám của địch quốc rình mò quân tình. Sợ rằng thân thủ hắn ta giỏi, sẽ chuồn mất, nên lập tức ra xuống sát chiều. Ngài nghĩ xem, chỉ cần hắn ta trúng độc rồi, sau đó nhất định tìm người lấy thuốc giải độc, vậy không phải sẽ tự chui đầu vào rọ sao? Ai mà biết được, xoay mặt lại, hóa ra là..”
Nói một nửa, Vụ phó tướng dừng lại, nhìn Mộ Dung Phong, sau đó hỏi: “Ồ, Vương gia, nửa đêm ngài ở trên nóc nhà làm gì vậy?”
Mộ Dung Phong lén lút đưa cho hắn ánh mắt ra lệnh câm miệng: “Thời tiết oi bức, trên mái nhà hóng gió” “Vậy thì ngài khom eo, hí hoáy ở mái ngói trên nóc nhà làm gì?”
Vụ phó tướng trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Mộ Dung Phong, tiếp tục truy hỏi.
Mộ Dung Phong xoa xoa mũi: “Nhìn không phải trời sắp mưa sao, lo lắng ngói lợp mái nhà bị ta dẫm hỏng, đêm đến bị mưa dột, tiện tay chỉnh lại một chút.”
Vụ phó tướng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nếu đã dột thì bắt buộc phải sửa chữa lại mới được. Nếu ngói bị lỏng rồi thì càng dễ bị dột.”
Lãnh Băng Cơ cười ha hả”: “Một khi đã như vậy, Vương gia phải nhanh trở về đi, nếu như thư phòng mưa dột, làm ướt hết sách quý vô giá của người thì càng không ổn”.
Đang nỗ lực nói, một trận sẩm nổ ra xé toạc bầu trời, ngay sau đó một trận mưa như trút nước kéo đến, trong sân viện trong nháy mắt là một bản giao hưởng “lốp bốp đùng đùng”.
“A, sao mà vừa nhắc đến mưa, liền mưa ngay rồi?” Vụ phó tướng ảo não bực bội nhìn bầu trời bên ngoài: “Nha, mưa này sao nói đến là đến như vậy?” Vụ phó tướng ảo não xem xét tình hình bên ngoài: “Chỉ sợ trong một thời gian, Vương gia ngài tạm thời ở chỗ này chờ, ty chức đi lấy ô che.”
Mộ Dung Phong nằm không nhúc nhích, vẫn giống như một vũng bùn: “Gió mạnh như vậy có thể giữ chắc được ô sao?”
Trong giọng nói có chút không hài lòng, Vụ phó tướng nghe thấy trong lời nói có hàm ý nào đó, quay mặt lại liếc nhìn Mộ Dung Phong đang giả sống dở chết dở, lại thuận nhìn thấy ánh mắt của hắn đang liếc về phía Lãnh Băng Cơ, trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ, phát hiện ra được ý tứ, rốt cuộc hiểu được sự ầmĩ hôm nay của Mộ Dung Phong.
Lên mái hóng mát? Lão nhân gia ngài lên đó để lợp ngói? Thấy trời sắp mưa rồi, lợp lại ngói trên mái, thư phòng sẽ bị dột mưa, sau đó sẽ có lý do, có cái cớ, thuận lợi suôn sẻ chạy qua Triều Thiên Khuyết, ngủ chung với Vương phi nương nương!
Hãy tha lỗi cho mặt tướng cho là ngài thật bị ổi, tất cả việc làm hôm nay của ngài, cũng với khuôn mặt nhăn nhó, đều hoàn toàn chứng minh suy đoán của hắn. Thật sự chuyện này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của ngài.
Vụ phó tướng cũng không phải là lão khờ, nếu không làm sao có thể làm đến vị trí này. Hắn dù thô lỗ nhưng cũng rất tinh ý, có con mắt tinh tường.
Nếu đã vậy, tình cảm của Vương gia hắn đã thay đổi rồi, sao còn ngượng ngùng mở lời chứ? Tự mình đi uống rượu, vờ say mà thổ lộ, đây toàn bộ đều là quỷ kể của hắn, chính là muốn hắn đi theo làm tùy tùng thay hai người hòa giải, giúp hắn một phương án.
Như vậy tưởng tượng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hắn còn ở lại chỗ này làm vật chướng mắt, hắn phải cút xéo đi tắm rửa thôi.
Hắn giảo hoạt cười: “Tiểu nhân trong lúc nhất thời đã quên, Vương gia hiện giờ có thương tích trong người, sợ nhất gặp mưa. Mưa lớn như này, sao có thể đi ra ngoài? Vậy mạt tướng xin đi về trước, đến thư phòng của ngài canh giữ, nếu như trời mưa dột nước, cũng tiện trông coi được các quyển sách quý hiếm của ngài.”
Có đạo lý này, trẻ nhỏ dễ dạy, Mộ Dung Phong vừa lòng gật đầu: “Có người giúp bổn vương canh giữ thư phòng, vậy bổn vương cũng an tâm. Đi đi.”