Lãnh Bằng Cơ tỏ vẻ trái tim yếu ớt của mình sắp không chịu nổi tới nơi.
Ai cũng nói phúc không cùng tới, họa đơn vô chú, nhân duyên của mình không tốt, người bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của quá nhiều rồi.
Mộ Dung Phong nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Vì quá kích động nên hạ nhân nói chuyện có chút lộn xộn: “Quà tạ lễ! Rất nhiều quà tạ lễ!
Người tới quá nhiều, suýt chút nữa phá hỏng cả cửa vương phủ rồi!”
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ liếc nhìn nhau, có chút không hiểu nổi: “Đi ra ngoài xem đi.”
Cãi vã được nửa chừng thì tạm thời dừng lại. Ba người đi theo họ nhận ra cổng lớn.
Cổng lớn đã chật như nêm cối, bá tính xung quanh xúm lại xem náo nhiệt, ríu ra ríu rít không thôi.
Không đếm nổi có bao nhiêu hộp quà đỏ thẫm xếp một hàng dài từ cổng vương phủ tới tận. chỗ ngoặt quanh co khúc khuỷu trên đường, không nhìn thấy điểm cuối đâu.
Toàn bộ người tặng lễ đều mặc thanh y, đầu đội khăn vấn, tinh thần phấn chấn, có thể nhìn ra có tố chất được huấn luyện.
Người cầm đầu là một nam từ dáng vẻ quản sự chừng bốn năm chục tuổi, da mặt trắng nõn, khuôn mặt chữ điền, trông có vẻ hiền lành.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đều ngây người ra, cảnh tượng này, sao lại giống với sự khoa trương khi Thập lý hồng trang hạ sính lễ thế nhỉ? Hơn nữa, nhiều hòm quà như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Chẳng trách người gác cổng lại kích động đến như vậy, giống như là một tên quê mùa chưa hiểu sự đời vậy. Nhà ai tặng lễ đi nữa thì cũng không nên giống như chuyển nhà vậy chứ.
Hai người và Huệ phi vừa mới ra tới cửa, thấy khí thế này cũng có thể đoán ra được thân phận người tới là ai.
Cái người có dáng vẻ quản sự kia lập tức tiến lên hai bước, chắp tay về phía Lãnh Băng Cơ, cao giọng hỏi: “Xin hỏi vị này có phải Phong vương phi không?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi ngài là.”
“Gia chủ nhà ta mấy ngày trước được Vương phi nương nương gia tay cứu giúp, nay đã gặp dữ hóa lành, vì vậy đặc biệt lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị chút lễ mọn này mang tới cửa tạ ơn”
“Gia chủ nhà ngươi?” Lãnh Băng Cơ hồ nghi hỏi: “Xin hỏi là vị nào?”
Bản thân mình bám được một cái đùi vàng như vậy từ lúc nào, sao lại không biết thế?
“Gia chủ nhà ta họ Cừu”
Cừu thiếu chủ?
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn hàng quà tạ lễ dài vô tận, tên này không phải chỉ là thủ lĩnh của một đám thổ phỉ sao, lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Chắc không phải cướp sính lễ đón dâu nhà ai đấy chứ? Hành động này cũng quá khoa trương, e là hơn nửa bá tính trong kinh thành này đều biết cả rồi.
Nàng thầm chửi trong lòng, bá tính vây xem xung quanh lại hít hà một hơi, giống như một cái nồi lẩu đang dâng trào.
“Cừu gia? Lẽ nào là nhà họ Cừu, đệ nhất thế gia Trường An?”
“Nhà họ Cừu chính là nhà giàu số một Trường An, năm đó khi Thánh tổ bình định thiên hạ, từng lập chiến công hiển hách, nhiều thế hệ hoàng thượng, tích lũy lâu ngày, giàu có không ai địch nổi, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền!”
Nghe những người này xì xào bàn tán, Lãnh Băng Cơ cũng nhớ tới đệ nhất thế gia này, lúc trước có thời gian rảnh uống rượu với Tề Cảnh Vân còn cảm khái, nhà họ Cừu gần như lũng đoạn hơn nữa việc làm ăn ở Giang Nam, bản thân muốn mở rộng địa bàn cũng không thể nào xuống tay được.
Hóa ra là Cừu thiếu chủ này không chỉ là hắc nhị đại mà còn là một phú nhị đại. Chẳng trách một Tàng Kiếm Các nho nhỏ mà lại dám lỗ mãng xua đuổi đám trưởng lão như xua vịt, còn liều mạng lăn lộn như thế, hóa ra là chỗ dựa sau lưng Tàng Kiếm Các lại là Cừu gia giàu có số một..
Người chết vì tiền chim chết vì mồi. Cừu thiếu chủ bị nhiều người để Ý như vậy cũng là điều khó tránh khỏi.
Quản sự nghe bá tính nghị luận có vẻ như đã nghe mãi thành quen, cũng không trách móc gì chờ những lời bàn tán dần lắng xuống mới khẽ mỉm cười, khuôn mặt mang theo chút tự đắc và kiêu ngạo.
“ Gia chủ nhà ta đã nói, vết thương cũ trên gửi vẫn chưa lành cho nên không thể đích thân tới tạ ơn, mong vương phi đừng trách, chờ sau khi ngày ấy hồi phục hẳn nhất định sẽ chuẩn bị rượu thịt triều đại Vương Phi nương nương và Vương gia cảm ơn cho thật cẩn thận.”
Làm trò trước mặc dù ba tính như vậy, Lãnh Băng Cơ cũng ra vẻ khách khí.
“Quý gia chủ đa lễ quá”
“Gia chủ nhà ta hôm nay chuẩn bị cho Vương phi nương nương một phần quà tạ lễ, cung thỉnh vương phi nương nương vui lòng nhận cho”
Vẫn còn sao? Lẽ nào hôm nay phát tài rồi?”
Thận trọng, nhất định phải dặt, không thể thể hiện quá tham tiền.
Quản sự vung tay lên, hạ nhân dẫn tới mấy đàn bà bị trói. Đẩy tới trước mặt, lập tức mềm nhũn hai chân, “thình thịch” liên thanh, quỳ xuống trước mặt Lãnh Băng Cơ, dập đầu như đảo tỏi, còn không ngừng hô: “Tha mạng”
Lãnh Băng Cơ có chút khó hiểu: “Đây là có ý gì?”
Không cần quản sự giải thích, nhóm đàn bà đã chủ động chưa đánh đã khai, thỉnh tội với Lãnh Băng Cơ, giọng còn cao hơn so với ban nãy.
“Vương phi nương nương tha mạng, chúng phu nhân vô dụng, được người ta cho hai lượng bạc, bảo chúng tôi tung tin đồn nhảm về người ra ngoài, chúng tôi tham tiền mà mất trí, xin tạ tội với người”
“Những lời nói bậy bạ đó đều là do người khác dạy chúng tôi nói, sau này chúng tôi không dám nữa, cầu xin người tha cho cái mạng nhỏ của chúng tôi”
Lúc này quản sự mới mỉm cười nói: “Gần đây có nhiều tin đồng vớ vẩn về nương nương đều do mấy người này được người khác bảo phát tán ra ngoài. Gia chủ nhà ta vì vậy mà cảm thấy vô cùng áy náy, không ngờ tới mời nương nương tới phủ khám bệnh mà lại gây ra phiền phức lớn như vậy cho người. Cho nên mới phải tiểu nhân đưa đám đàn bà ba hoa này trói tới, giao cho Vương phi nương nương xử lý, hy vọng có thể đòi lại công bằng cho người”
Vừa dứt lời, đám người lại bắt đầu sôi nổi bàn tán.
“Không phải nói Vương phi bị người ta bắt cóc sao? Hóa ra là đi xem bệnh cho nhà họ Cừu.
Nhà họ Cừu có nhiều tiền như vậy, muốn tìm đại phụ nào mà chẳng được, nhưng không ai chữa khỏi được, vậy mà sau khi mời Vương phi tới, không ngờ bệnh lại khỏi rồi, có thể thấy y thuật của Vương phi nương nương không hề giống với người bình thường”
“Là ai trăm phương ngàn kế nghĩ cách hủy hoại thanh danh của Vương phi, đúng thật là đáng giận, cách độc ác như vậy mà cũng nghĩ ra. Tất cả chúng ta có lẽ đã bị lừa hết rồi”.
Ngay lập tức, tình thế hoàn toàn xoay chuyển khiến Lãnh Băng Cơ có chút không kịp trở tay.
Vẻ mặt nàng hớn hở, vui mừng ra mặt, Mộ Dung Phong ở phía sau lại trầm mặt không vui, thấp giọng nói bên tai nàng: “Trăm phương ngàn kể nghĩ cách cho nàng vui, vừa nhìn đã biết là chồn chúc tết gà, chẳng có ý tốt gì”.
Nghĩ tới đây, nàng lại liếc trộm về phía Huệ Phi một cái, vẻ mặt Huệ Phi Ít nhiều cũng có chút xấu hổ chỉ trầm mặt chứ không nói gì.
Sau khi quản sự nói rõ ràng mọi chuyện, ra lệnh cho hạt nhân mang quà vào vương phủ, sau đó nối đuôi nhau rồi khỏi cáo từ Lãnh Băng Cơ.
“Vương Phi nương nương có thể dừng bước nói chuyện một chút không?”
Lãnh Bằng Cơ liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong, sau đó dựa gần về phía hắn.
Quản sự thấp giọng nói: “Nhận được sự giúp đỡ của Vương phi nương nương, đại lễ rửa kiếm sắp tới, gia chủ nhà ta đã an bài rất uy phong, tình hình tổng thể đã được xác định. Hai ngày sau sẽ chính thức tiếp nhận Tàng Kiếm Các và Cừu gia.
Ngài ấy nói, Vương gia chắc hẳn sẽ không đồng ý để người tới tham gia đại lễ nhận chức của ngài ấy. Vì vậy, những thứ mà ngày ấy từng giao cho Vương phi nương nương, hiện giờ có thể giao lại được không?”