Trong lúc Cừu thiếu chủ dưỡng thương, thư từ vẫn được đưa đến ùn ùn không dứt như cũ. Ánh vệ Trục Tinh mở thư đưa cho hắn xem qua, hắn ta xem xong bèn cầm bút trả lời đơn giản, đóng dấu son rồi đưa cho tên người hầu câm mang đi.
Tên người hầu câm tuy không nói được nhưng không phải do bẩm sinh đã thể. Cừu thiếu chủ từng cứu mạng hắn từ trong biển lửa, nhưng cổ họng của hắn lại bị khói xông làm cho mất tiếng, không thể nói được cũng không biết chữ. Tuy nhiên hắn lại tự học được cách đọc khẩu hình, có thể đọc hiểu người khác nói cái gì..
Tất cả đồ ăn thức uống sinh hoạt hàng ngày của Cừu thiếu chủ đều do hắn đảm nhiệm. Hắn không thể nói chuyện, Trục Tinh cũng không nói năng gì, không thể giao tiếp được nên Lãnh Băng Cơ không biết rõ tình hình của Cừu thiếu chủ lắm.
Ba ngày sau khi làm phẫu thuật, sáng sớm tên người hầu câm đã mang thư từ bên ngoài đến.
Trục Tinh vẫn mở từng bức từng bức thư cho hắn ta xem qua.
Sắc mặt hắn càng ngày càng cứng lại. Hắn ta nhắm nhẹ hai mắt, nhíu mày ngẫm nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ, tập trung nghiên cứu cây thuốc trong tay.
Cừu thiếu chủ nói tiếp: “Lỗ trưởng lão muốn liên kết với vài vị trưởng lão, ra tay với mối làm ăn của nhà họ Cừu”
Trục Tinh hoảng sợ: “Sao có thể trùng hợp vậy được? Không sớm không muộn mà lại ngay lúc người đang dưỡng thương? Có phải là tin tức bị rò rỉ rồi không?”
“Lần trước ông ta thử tình trạng vết thương của ta, tuy ta đã liều hết sức lực chống lại nhưng có lẽ lão cáo già đó vẫn nhìn ra đầu mối. Ngoài ra mấy hôm nữa chính là đại lễ tẩy kiếm, ông ta chó cùng rất giậu, muốn ra tay trước”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đây không phải chuyện nhỏ, ngươi hãy đích thân đi một chuyến, tìm Lâm trưởng lão hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần thêm hai ngày nữa là ta có thể hoạt động bình thường, ta sẽ đích thân ra tay giải quyết chuyện phiền phức này”
“Nhưng nếu thuộc hạ rời khỏi đây thì sự an toàn của ngài.”
Cừu thiếu chủ siết chặt thanh kiếm trong tay: “Nơi này có vị trí rất bí mật, trong chốc lát bọn chúng sẽ không tìm được đâu. Hơn nữa nếu bọn chúng muốn chiếm đoạt nhà họ Cừu một cách đường hoàng thì tạm thời sẽ không dám làm gì ta. Người mang theo lệnh báo hiệu, điều động một ít người chi viện gần đây. Nếu có tình hình gì thì chúng ta lập tức đi ngay”
Lãnh Băng Cơ vốn tưởng chỉ là bại lộ chuyện làm ăn gì đó, vừa nghe hắn ta nói muốn đánh muốn giết liền có dự cảm xấu.
Nàng chỉ là một thầy thuốc nhỏ bé đến đây khám bệnh thôi mà, sẽ không bị mất mạng đấy chứ?
Trục Tinh nhận lệnh, vội vàng đi mất.
Cừu thiếu chủ im lặng một lúc lâu, hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, Lãnh Băng Cơ không dám quấy nhiễu hắn ta.
Hắn ta đột nhiên mở mắt ra, buồn bực hô lên: “Hỏng rồi, trúng kế rồi!”
Lãnh Băng Cơ ngơ ngác ngẩng mặt lên: “Sao thế?”
“Sơ suất trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng rồi. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu bạn chúng muốn ra tay trước thì mục tiêu đầu tiên sẽ là ta mới đúng. Bọn chúng dương đông kích tây, mục tiêu chính là để điều Trục Tinh đi, khiến ta chỉ còn một thân một mình” Cừu thiếu chủ phân tích chắc chắn.
“Huynh dù sao cũng là thiếu các chủ, không lẽ nào chỉ có duy nhất một ảnh vệ ở bên cạnh thôi sao?”
“Lần này tới Trường An vốn chỉ để dọn dẹp kẻ phản bội, cắt đứt mấy cánh tay đắc lực của Lỗ trưởng lão, dùng kế ve sầu thoát xác nên chỉ có thể tới đây một mình. Hơn nữa chỗ này rất kín đáo, vì không muốn ai phát hiện nên ta đâu dám điều động nhiều người? Không ngờ tính toán tỉ mỉ nhưng cuối cùng vẫn bị lộ, hẳn bọn chúng đã sắp xếp nội gián bên cạnh ta từ lâu rồi”
“Thế bây giờ phải làm sao đây? Nhanh chóng đi khỏi đây thôi?”
“Gọi người hầu cần tới đây cho ta”
Lãnh Băng Cơ lập tức làm theo lời hắn ta nói.
Tên người hầu câm vẫn đứng ngay ngoài cửa như cũ, nhìn Cừu thiếu chủ chờ sai bảo.
Cừu thiếu chủ chỉ Lãnh Băng Cơ: “Phải một người có thể tin được đưa nàng ấy về kinh thành”
Tên người hầu câm liếc nhìn Lãnh Băng Cơ, gật đầu lui xuống sắp xếp.
Lãnh Băng Cơ hơi bất ngờ: “Tình hình gay go đến thế sao?”.
Cừu thiếu chủ trợn mắt nhìn nàng: “Ta chỉ cảm thấy nàng là gánh nặng thôi”
“Chẳng lẽ huynh không định đi sao?”
Cừu thiếu chủ thở dài: “Không kịp nữa rồi, ta không thể đi được. Để tên người hầu câm đưa nàng đi từ chỗ thác nước sau núi thôi.”
“Ta còn tưởng huynh sẽ giết ta diệt khẩu cơ” Nàng vừa biết mình không còn bị nguy hiểm nữa là lại bắt đầu nói linh tinh.
Cừu thiếu chủ cắn môi: “Chỉ đơn giản là ta cảm thấy nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng thôi.”
“Hả?” Lãnh Bằng Cờ chớp mắt: “Huynh muốn ta làm gì?”
“Nàng đến đây”
Lãnh Băng Cơ bước lên.
Cừu thiếu chủ nắm tay nàng, nàng vừa định giấy ra thì cảm thấy Cừu thiếu chủ đang lợi dụng sự che chắn của ống tay áo nhét cái gì đó vào trong tay nàng.
Trơn nhẵn, tròn trịa, bé bằng quả nhãn, vẫn còn sót lại ít hơn ấm.
Lãnh Băng Cơ hiểu ngay đây hẳn là con dấu son, tín vật chỉ huy của Cừu thiếu chủ.
Hắn ta vẫn nhìn nàng đùa giỡn như trước, nhưng giọng nói lại trầm hẳn xuống.
“Nếu ta vẫn bình an thì ba ngày sau ta sẽ sai người thả khói báo hiệu ở kinh thành. Nếu không thấy gì thì có nghĩa là ta đã gặp chuyện không may, khi ấy nàng hãy đưa con dấu son này cho Phong vương, để hắn lãnh quân san bằng Tàng Kiếm Các, tiếp quản tất cả gia sản của ta đưa về cho triều đình. Hắn nhìn thấy con dấu này sẽ tự biết phải làm như thế nào?
Lãnh Bằng Cơ cũng không còn tâm trạng để nói đùa nữa: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Cừu thiếu chủ nheo mắt lại, trong mắt là sự âm u tàn nhẫn.
“Ta chỉ chuẩn bị để đề phòng tất cả mọi trường hợp thôi. Chỉ cần bọn chúng không tìm thấy con dấu son này thì cũng sẽ tạm giữ lại cái mạng của ta, cho ta cơ hội chờ đợi thời cơ quật ngược lại. Nếu bọn chúng ra tay độc ác, ta có gặp phải chuyện ngoài dự đoán cũng sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu, ta phải khiến bọn chúng đi chết cùng ta!”
Lãnh Bằng Cơ thở dài: “Xem ra đưa ta đi khỏi đây chính là quyết định quan trọng nhất, sáng suốt nhất của huynh”
Cừu thiếu chủ đưa tay, chậm rãi nắm chuôi kiếm: “Nếu ta còn sống thì nó sẽ lại trở về với ta thôi.”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Chỉ cần ở cùng huynh là kiểu gì cũng có chuyện. Coi như ta xui xẻo, ta tranh thủ chạy thoát thân đây”
Nàng không do dự gì, quay đi mất theo tên người hầu câm luôn.
Hai người đi dọc theo một cái đường hầm quanh co chín cong mười tám quẹo, nghe được có tiếng nước chảy. Chỗ này đúng như những gì Lãnh Băng Cơ đoán, được xây dựng dựa vào núi, một dòng suối chảy vòng qua chân núi, ngay chỗ cái động được bố trí cơ quan.
Tên người hầu câm vừa mở cửa cơ quan đã thấy ánh sáng hắt thẳng lên mặt. Bất chợt gặp ánh sáng mặt trời sau một khoảng thời gian đi trong bóng tối nên tên người hầu cậm nhịn không được hắt xì một cái.
Lãnh Băng Cơ đi đằng sau ngẩn ra, một chân đã ở ngoài còn một chân vẫn ở trong động.
Tên người hầu cầm nhìn nàng khua tay, ý bảo nàng đi nhanh lên, đằng trước có người còn đang chờ. Còn hắn đã men theo suối đi ra ngoài.
Lãnh Băng cơ gật đầu, bước nhanh hơn, bỗng nàng trượt chân ngã nên hét lên một tiếng, tên người hầu câm nghe thấy thì vội quay đầu lại nhìn.
Nàng vung tay lên, muốn cố gắng đứng vững, một món đồ nhỏ từ trong tay áo bay ra rơi “Tôm”
xuống suối, làm cho bọt nước văng tung tóe.
“Á, con dấu!” Nàng dâm dẫm chân tiếc nuối, nhìn xung quanh đầy lo lắng.
Tên người hầu câm vội vã quay lại, bước thẳng xuống suối, khom người mò mẫm xung quanh, tỏ ra vô cùng sốt ruột.
Lãnh Bằng Cơ đứng cạnh chỉ trỏ. Nàng hơi lùi về phía sau, nhắm ngay cổ của tên người hầu cầm quyết đoán chặt xuống.