Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 61: Chương 61: Khoác lác cho qua cho thôi




Lãnh Thanh Hạc an tâm tĩnh dưỡng vài ngày, sắc mặt trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nhợt của đã có thêm chút hồng hào, mang theo hưng phấn.

Lãnh Băng Cơ để Nhi Nhi ở trong xe trông chừng hai thị vệ, tự mình ôm thuốc bổ đi vào nhà tranh.

Trước hết kiểm tra thân thể của huynh ấy thêm lần nữa đã, xác định độc tố đã được thanh trừ hết rồi, bây giờ chỉ còn điều dưỡng thân thể cho tốt, là có thể khỏi hẳn rồi. Chỗ thuốc bổ này của mình ngược lại là củi lửa sưởi ấm trong ngày tuyết.

Lãnh Thanh Hạc con người sáng lấp lánh, tràn đầy hi vọng và niềm vui sống lại, trầm giọng nói với Lãnh Băng Cơ: “Mấy ngày trước, Thẩm thế tử có đi qua đây, đến thăm ta còn nói cho ta một tin tức tốt”.

“Tin tức tốt gì?”

“Nghe nói xuân thí năm nay, đề thi bị lộ ra ngoài, Lại Bộ sẽ liên hợp với Lễ Bộ, còn có Đại Lý Tự, điều tra chuyện này. Hoàng thượng hạ chỉ, mở lại kì thi, muốn tìm kiếm nhân tài lần nữa. Ý chỉ đã truyền đến các châu phủ. Thời gian định là trung tuần cuối tháng sau”.

Mặc dù anh đã hạ thấp giọng nói xuống, nhưng khó mà giấu được niềm vui và sự kích động. Lãnh Băng Cơ trong lòng khẽ động: “Huynh muốn tham gia sao?”.

Lãnh Thanh Hạc gật đầu: “Trường thi xuân lần trước, ta ốm đau liệt giường, không thể tham gia được, vô cùng hối tiếc, lần sau sợ là phải đợi đến ba năm sau nữa. Cho nên, ta không muốn bỏ qua cơ hội lần này nữa. Tính ra, đến lúc đó thân thể ta chắc là đã không còn trở ngại gì nữa, hoàn toàn có thể tham gia thi cử”.

Lãnh Băng Cơ ngẫm nghĩ trong lòng, bản thân vẫn còn đang phát sầu làm sao để ca ca trở về tương phủ, đứng vững, chống lại Kim thị. Giả dụ, ca ca có thể bộc lộ tài năng trong lần thi này, đạt được một chức quan, phụ thân cũng sẽ nhìn huynh ấy bằng một con mắt khác, Kim thì cũng sẽ có sự sợ sệt. Ca ca trở lại Tượng phủ cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

“Đây ngược lại là một cơ hội tốt, ca ca có nên phải người báo cho phụ thân biết không? Lãnh Thanh Hạc lắc đầu: “Ta không muốn cho phụ thân biết!”

“Tại sao vậy?”.

Lần trước kỳ thi mùa xuân ta không có tham gia, lần này nếu muốn dự thi, liền cần có người tiến cử. Ta lo lắng, Kim gia nếu biết, sẽ từ đó cản trở, gây thêm rắc rối. Dù sao, Đại Khảo còn một thời gian dài như vậy, Kim thị lòng dạ ác độc, ai biết sẽ có âm mưu quỷ kể gì không?

Phụ thân lại đối với bà ta luôn ba phải. Ta nghĩ, âm thầm tham gia thi cử, nếu như không thể xếp hạng cao thì thôi, nếu như có thể bỗng nhiên nổi tiếng, cũng có đánh cho Kim thị trở tay không kịp”.

Nói cũng là đạo lý này, ca ca cân nhắc vấn đề so với mình ngược lại vẫn là chu toàn rất nhiều.

“Nhưng mà, huynh không nói cho phụ thân biết, thì làm gì có ai tiến cử?”. Lãnh Thanh Hạc tha thiết nhìn nàng: “Thẩm thế tử đến nay vẫn không có tư cách tiến cử, có thể làm phiền muội muội nói với vương gia một tiếng không? Nhờ anh ta làm người tiến cử?”

Mộ Dung Phong? Lãnh Băng Cơ trong lòng không ngừng kêu khổ, lần trước bản thân diễn kịch trước mặt ca ca, huynh ấy vẫn cho rằng mình với Mộ Dung Phong vợ chồng hòa hợp, tôn trọng nhau nữa chứ? Nhưng sự thực, mình và Mộ Dung Phong đụng là cãi nhau, như lửa với nước.

Lãnh Thanh Hạc nhạy bén nhìn ra được sự ngượng ngùng thoáng qua trên mặt nàng: “Nếu như không tiện mở miệng thì thôi, ca ca nghĩ cách khác.”

Lãnh Thanh Hoàn nặn ra nụ cười nhẹ: “Có gì khó đâu chứ? Muội chỉ đang nghĩ, làm sao để dặn dò vương gia giấu diếm Lãnh Băng Nguyệt đây”.

Lãnh Thanh Hạc thở phào nhẹ nhõm: “Lần trước gặp mặt vương gia, mặc dù nhìn anh ta có vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng cả người chính khí cuồn cuộn, ở trước mặt ta cũng không hề bợ đỡ, chắc cũng là người yêu thích người tài. Muội muội có thể giao phó cả đời cho anh ta vị huynh cũng yên tâm rồi, giả dụ thật sự có lúc có tên trên bảng vàng, cũng nguyện ý tận tâm tận lực vì vương gia”

Lãnh Bảng Cơ khoác loặc nói ra rồi, cũng không thể thu lại được nữa, chỉ có thể kiên tri đáp ứng: Vậy ca ca mấy ngày nay cần ôn tập công khóa gì? Cần thư tịch gì? Ngày mai muội muội đưa tới cho huynh”.

Lãnh Thanh Hạc tự tin cười: “Công khóa chưa từng sa sút, học vấn đều chứa ở trong bụng này, muội muội cứ yên tâm đi. Bây giờ thân thể ta cũng đã tốt rồi, cùng Thanh Phong hai người, còn không thể đấu lại tên lâu la Kim thị phải qua sao? Muội không cần thấp thỏm ở ta”.

Lãnh Băng Cơ đối với chuyện của ca ca tự nhiên có lòng tin, huynh ấy từ nhỏ đã có thiên phú nhìn qua là không quên, lại được ông ngoại và mẫu thân tận tâm bồi dưỡng, nói là học vấn uyên bác, làm thơ bảy bước cũng không làm khó được.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng khẽ động: “Bản gốc đang ở quê, tập thơ của Đạo Lâm Tăng Nhân ca ca có nhớ kĩ không?”

“Đó là tự nhiên, ca ca rất tán thưởng cảnh giới thoải mái quên đi chính mình trong thơ từ của ông ấy, sớm đã thuộc nằm lòng rồi. Chỉ là muội muội sao đột nhiên lại nhớ đến cái này?”.

Lãnh Bằng Cơ trong lòng tức khắc vui mừng, thật là tìm hoài không thấy, lại có được không cần phí sức.

“Vương gia cũng rất tán thưởng Đạo Lâm Tăng Nhân, từng tìm tác phẩm của ông ấy ở khắp nơi mà không thấy. Giả dụ ca ca chép lại, muội muốn tặng cho vương gia sưu tầm”

“Việc này ngược lại tuyệt đối không khó, chẳng qua là việc động bút là thành thôi. Bây giờ có thể viết liền, chỉ là ta chưa có chuẩn bị bút mực.

Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút: “Dùng bút mực mà Kim thị cho huynh đi, cũng không cần phải kiêng kị ”

Lãnh Thanh Hạc giật mình kinh ngạc: “Vậy sao được chứ, như vậy không phải hại vương gia

sao?

“Ca ca yên tâm, muội tự có tính toán”

Lãnh Thanh Hạc nhìn nàng, cúi đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu nói: “Muội bây giờ, không giống trước nữa, ca ca tự nhiên cũng yên tâm rồi. Hôm nay chép xong rồi, ngày mai liền cho Minh Nguyệt đưa đi cho muội”.

Lãnh Băng Cơ trong lòng khẽ động, lẽ nào huynh ấy có nghi ngờ gì với mình rồi sao? Huynh muội hai người thân thiết từ nhỏ, bản thân nếu như có thay đổi gì, chắc chắn không giấu nổi huynh ấy”.

Nàng cười sáng lạn: “Chúng ta trước đây, đều quá mức nhu nhược, sau này chúng ta nhất định là không thể để cho Kim thị kia tiếp tục ức hiếp”

Lãnh Thanh Hạc cưng chiều giơ tay xoa lên đỉnh đầu nàng: “Yên tâm, chỉ cần ca ca có thể có tên trong bảng vàng, chính là chỗ dựa của muội, sau này, ai cũng không thể ức hiếp muội nữa”

Lãnh Bằng Cơ từ trong ánh mắt cưng chiều của anh, cảm nhận được tình cảm ấm áp, cái này là một loại cảm động lúc ở kiếp trước làm cô nhi nàng chưa từng trải nghiệm..

Đến lúc cáo biệt xong ca ca, quay lại chiếc xe bên ngoài sân, Nhi Nhi cầm chặt ngân châm, tay cũng bắt đầu run lên rồi. Để nàng ở lại trông chừng hai tên thị vệ hôn mê, thật sự là một thử thách lòng dũng cảm.

“Thế nào? Cảm thấy sao rồi?”

Nhi Nhi gần như sắp khóc ra nước mắt rồi: “Nô tỳ nghĩ, lần sau nếu người thật lòng muốn muội cầm gậy đánh vào đầu vương gia, biết đâu muội thật sự có thể xuống tay rồi”.

“Nhìn muội cũng có tiền đồ đó” Lãnh Băng Cơ trêu đùa: “Có cơ hội muốn làm gì thì làm tốt như vậy, muội thật sự chỉ giương mắt nhìn bọn họ thôi sao? Không làm gì sao?”

“Muội còn làm gì nữa chứ?”

“Tối thiểu nhất, cũng phải tháo mặt nạ của họ ra, xem xem có đẹp trai hay không chứ?” Lời này đã nhắc nhở Nhi Nhi: “Cũng phải nha, bây giờ xem ra chắc làm không muốn đâu nhỉ?”

“Muộn rồi, hai người đó đã tỉnh rồi” Nhi Nhi ngạc nhiên cúi đầu: “Đâu có đâu?”

Lãnh Băng Cơ đối với việc hôn mê hay giả vờ đã không còn qua mặt được nữa, hai tên thị vệ rõ ràng đã sớm tỉnh rồi, còn nằm đó giả vờ.

Nàng cầm roi ngựa, điều khiến cho xe quay đầu, khẽ nói: “Ta biết hai người đã tỉnh lâu rồi. Vừa nãy, ta đã cho hai người ăn thuốc độc gia truyền của ta, sau này, hai người phải nghe ta phân phó, thay ta làm việc, nếu không sẽ bị thủng ruột bể bụng mà chết. Chuyện ngày hôm nay, quay về hai người hồi bấm vương gia thế nào, ta nghĩ chắc không cần ta phải nhiều lời nữa đâu nhỉ?”

Hai thị vệ vừa hồi phục tinh thần, đảo mắt, lại buông thả bản thân hôn mê tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.