Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 15: Chương 15: Không hòa ly thì có thể ở góa




“Nói năng lung tung!” Chỉ cần đối diện với Lãnh Băng Cơ là Mộ Dung Phong lại nổi nóng, nhất là sự điềm tĩnh của nàng ấy, điều đó càng dễ dàng chọc giận hằn hơn, khiến hắn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân: “Vi Bằng Nguyệt thích nó nên. không nhẫn tâm tổn thương nó, vì vậy mới bể về rồi nuôi trong viện của mình. Thế gian này có bao nhiêu nữ nhân có lòng dạ cay độc như người vậy chứ?”.

Lãnh Bằng Cơ không tức giận mà còn cười, cảm thấy ngước mặt lên để nhìn hắn ta như vậy rất khó chịu, nàng đứng phắt lên: “Chẳng qua ta chỉ ăn một ít thịt thôi, không ngờ cũng bị các người nói đến mức tội ác tày trời, nực cười thật đấy, Vương gia người giết người như mạ trên chiến trường đó, e là ngài cũng chưa từng chau mày lại nhi?”.

Mộ Dung Phong tiến đến gần nàng một bước, hạ giọng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Biết bổn vương giết người như mạ là tốt rồi, đừng kiếm chuyện rồi khiêu khích giới hạn của bổn vương thêm lần nào nữa. Thái hậu không cho hoà li, nhưng, bổn vương có thể mất vợ!”

Giọng nói vô cùng lạnh lùng, như những mảnh bằng đang vụn ra vậy, những câu nói được nói ra càng lạnh hơn, khiến người khác lạnh đến thấu xương.

Lãnh Băng Cơ dũng cảm nhìn vào hắn, không hề lùi bước: “Vương gia đang thẹn quá hoá giận đấy à, cuối cùng cũng hạ quyết tâm sủng thiếp bỏ thế, giết người diệt khẩu rồi sao?”

“Phải thì thế nào? Bổn vương cảnh cáo người thêm một lần nữa, ở đây không phải Tưởng phủ của ngươi, bây giờ Bằng Nguyệt vẫn là Trắc Phi của bổn vương, không thể để ngươi lăng nhục như vậy được.”

Không thể không nói là cách bảo bọc bá khí như vậy rất có mùi vị của nam nhân, chỉ đáng tiếc rằng, mắt hẳn bị mù rồi.

Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, chứa đầy sự bất phục: “Nếu ngài đã không tin ta, chắc chắn ta nữ nhân có lòng dạ cay độc, sao ngài còn phí sức chất vấn ta nữa? Một tên nam nhân ngu xuẩn mà còn chuyên chế như ngài đây, đúng là chuyện đáng buồn!”

Giọng nói vừa dứt, Mộ Dung Phong vừa giơ tay áo lên, cả người Lãnh Băng Cơ như con diều bị đứt dây rồi lên vậy, rơi nặng trịch xuống mặt đất.

Vết thương ở trước ngực của nàng ấy vừa mới khói thì nay lại hở ra nữa, đau đến mức nàng đổ cả mồ hôi lạnh.

“Bổn vương càng nhân nhượng, thì người vẫn không biết hối cải như vậy, cưỡng từ đoạt lý. Lãnh Băng Cơ, hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết, cây thế để ức hiếp người khác sẽ phải trả giá”

Khoé mắt của Mộ Dung Phong chứa đầy sự tàn bạo, khom lưng ra tay như điện, trực tiếp hướng thẳng đến cái gáy như ngọc của nàng.

Lãnh Băng Cơ cắn chặt răng lại, không hề lùi bước, một tay khác lại cùng lúc hướng đến nơi sườn dưới của Mộ Dung Phong. Dường như Mộ Dung Phong không để ý đến, hắn không tin, một ả nữ nhân, nhất là nữ nhân bị thương, không lẽ còn có thể nhanh hơn chân tay của mình sao?

Nhưng chính vì hắn tự kiêu, sự việc tiếp theo khiến hắn khó mà tin tưởng. Trong bàn tay của nữ nhân này có kim, trong lúc tay của mình vẫn chưa chạm đến cổ của đối phương, mũi kim đã đâm vào da thịt của hắn rồi,

Con cá chạch không nương tay đã chạy thoát khỏi sự tấn công của bản thân.

Khi ở trên chiến trường, hắn đã trải qua ngàn quân vạn mã cũng hiểm khi có lúc thất thủ, không ngờ hôm nay lại bị một ả nữ nhân vượt mặt. Vi, hắn cảm thấy, từ chỗ mà mũi kim đâm trúng, có một loại cảm giác tê tái nhanh chóng ập đến chảy khắp nửa cơ thể, khiến hắn dường như không nhấc nổi đao kiếm lên.

Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm vào Lãnh Băng Cơ với sự phẫn nộ: “Ngươi dám hạ độc ta sao?” Độc đã hạ rồi, hỏi câu này chẳng phải hỏi thừa sao?

Lãnh Bằng Cơ híp mắt lại, cố gắng đứng dậy: “Ta ghét những tên nam nhân đánh nữ nhân nhất đấy, ngài cũng vẫn luôn khiếu khích giới hạn của ta đó. Thái hậu không cho phép hoà li, cũng giống như vậy, ta cũng có thể ở giả”

“Ngươi dám!” Hai chữ ấy được thốt ra khỏi kẽ răng một cách khó khăn, Mộ Dung Phong cảm thấy bản thân đã gặp phải sự sỉ nhục lớn chưa từng có: “Bốn vương sẽ chặt xác người thành trăm nghìn mảnh!”

“Trước đây không dám, nhưng nghe xong ngài uy hiếp ta, ta cảm thấy ở goá văn tốt hơn so với mất mạng” Nàng lật cổ tay lại, bên trong lòng bàn tay trắng nõn hồng hào có chứa một viên thuốc màu đen, nàng tiến đến Mộ Dung Phong rồi cười dễ thương: “Một viên đoạn trường tán có thể đầu độc chết một con trâu, hay là ta giữ lại một nửa, cho ngài một nửa nhé? Tránh việc thất khiếu chảy máu rồi chết khó coi, nhỡ dọa đến muội muội tốt của ta thì sao?

Nàng giơ một cánh tay lên bóp hàm dưới của Mộ Dung Phong. Nhưng có tay nàng lại bị bàn tay to lớn của Mộ Dung Phong nắm chặt, tuy sức không mạnh cho lắm, nhưng có tay vừa run thì viên thuốc rơi xuống từ đầu ngón tay, rơi vào lòng bàn tay của hån.

Tên nam nhân này có còn là người không vậy? Thuốc đặc hiệu do sở mầm độc của các nàng nghiên cứu ra có lợi rất nhiều, không ngờ hiệu quả thuốc lại không duy trì được một phút khi dùng trên người của hắn, hắn quả đúng là một sự tồn tại vi phạm khoa học.

Lãnh Băng Cơ biết rất rõ, nói về bản lĩnh, chắc chắn bản thân không phải đối thủ của hắn. Nhân lực tác dụng của thuốc vẫn còn, nàng xoay người đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi nguy hiểm của Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong tiến gần từng bước đến nàng ấy, tuy là đi rất mất sức, nhưng lại rất vững: “Dám hạ độc bổn vương, Lãnh Băng Cơ, ngươi chán sống thật rồi”

Lãnh Băng Cơ cười nhạt một tiếng: “Người bị ép đến đường cùng thì cái gì mà không làm được? Mộ Dung Phong, ta cảm kích ngài vì hôm qua vào cung ngài không nhanh chóng giết ta, vì vậy ta sẵn lòng tạm thời ở lại Phong vương phủ, nhưng Lãnh Băng Cơ ta không thèm cải danh phận Phong vương phi của ngài, nếu không trong ngày đại hôn ta đã không cần tự sát rồi. Vì lão thải quân, tà đóng kịch cùng ngài, nhưng điều kiện đầu tiên là nước sông không phạm nước giếng, không quấy rối nhau. Nếu hai người còn tiếp tục áp bức ta, chọc cho ta tức lên thì cùng lắm chúng ta sẽ chết cùng nhau thôi!”

Dường như trong mắt của nàng đem theo một sự cay độc liều lĩnh, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng mà vừa dứt khoát, nàng liếc mắt chầm chậm ngó sang hơn và Lãnh Bằng Nguyệt đang đứng trước cửa, khiến người ta như bốc lên một luồng khí lạnh từ tận dưới đáy lòng.

Mộ Dung Phong siết chặt lấy nắm tay chống xuống đất rồi đứng lên từ từ, cảm giác tê tê vẫn còn dư lại trên cơ thể khiến hắn cảm thấy không an toàn, hắn cắn răng nói từng chữ một: “Chuyện của ngày hôm nay, là người đã dấy lên đó”.

“Ta dấy lên?” Lãnh Bằng Cơ cười lên hai tiếng “Hơ hơ”: “Lúc đầu ta từng giải thích rồi, con thỏ này được ta đem từ bên ngoài. phủ vào đây. Hôm nay khi đi được nửa đường, ta gặp được Thẩm thế tử đang đi săn về và ngài ấy tặng con thỏ đó cho ta. Nếu ngài không tin, thì có thể đến hỏi Thẩm thế tử, ngài ấy có thể làm chứng”.

Mộ Dung Phong văn bản tín bán nghi: “Mấy ngày nay Phong Vân rất bận chuyện công vụ, làm gì có thời gian rảnh mà đi săn chứ? Hạ nhân nói phát hiện ra vết máu và da lông ở trước cửa phòng của ngươi.”

“Ta có nhiều hơn nữa thì lí do mà ngài nghi ngờ vẫn luôn có thêm một điều” Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Hay là, hai chúng ta đặt cuoc di?”

“Cược cái gì?”

“Rất đơn giản, dắt hai con chó đến gần Tử Đắng tiểu trúc để dò tìm, ta tin chắc chắn sẽ tìm được đáp án mà Vương gia muốn có.”

Mộ Dung Phong nhíu mày: “Ngươi có ý gì vậy?”

“Thì là tấm lòng bên ngoài đó. Nếu ở trước cửa phòng ta có vết máu, vậy có lẽ là Tuyết Nhi của muội muội tốt của ta đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi. Vương gia vì muốn có được sự vui lòng của mỹ nhân, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm ra cho bằng được, để muội muội của ta bảo hiểu thêm một lần nữa, rồi an táng lại, không phải sao?”

Sắc mặt của Lãnh Băng Nguyệt đang đứng ở phía sau biến sắc mạnh, hoảng loạn mà lắc đầu: “Không, ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng dính đầy máu đó!” Cúi đầu rồi dùng khăn che mặt lại, cả cơ thể run run.

Mộ Dung Phong có chút do dự.

Lãnh Bằng Cơ bụm chặt lấy ngực, cười nhạt một tiếng: “Rõ ràng vừa nãy muội muội nhìn thấy bộ dạng thảm thể dính đầy máu của ta, muội rất vui vẻ mà. Thì ra trong lòng muội, tỷ tỷ ở bên cạnh muội sớm tối nhiều năm như vậy còn không bằng một con thỏ vừa có được”

Nàng quay lưng đi về phòng, lúc đi đến trước cửa, nàng lại quay người lại, nói lớn về hướng của Mộ Dung Phong: “Nghe nói hôm nay Điều ma ma trong điện của ta bị điều đến nhà bếp làm đồ ngọt rồi. Xem ra Vương gia cũng khá xem trọng ngày mai đó nhỉ.”

Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng: “Bốn vương đã cho người đến thông báo cho Tả tướng rồi, bây giờ người vẫn bị thương, cần phải nằm trên giường để nghỉ ngơi, ngày mai về điện, bốn vương sẽ dẫn Băng Nguyệt về phủ”

“Được thôi, đúng lúc ta còn phải đưa thuốc cho lão thái quân, không có thời gian quay về.” Mộ Dung Phong cắn chặt môi, cố gắng kìm nén sự tức giận: “Ngươi lại uy hiếp bổn vương?” “Không hẳn, nếu ngài lười đóng kịch trước mặt người nhà của ta, sao ta phải giữ thể diện cho ngài chứ?” Lãnh Băng Cơ cãi lại.

Mộ Dung Phong hít sâu một hơi rồi lại hít sâu một hơi nữa. Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào vừa xấu vừa cứng đầu lại vừa không cần liêm sĩ như vậy, rõ ràng là đang cầu xin mình dẫn nàng ấy về nhà, giữ lại thể diện cho nàng trước mặt người nhà, mà vẫn cứ nói chuyện như kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy. Điều đáng ghét nhất là bản thân không có cách từ chối.

Tuy ngoại tổ mẫu nói là tác hợp cho hai người vì không có ý gì khác, nhưng ngày đại hôn đó, xém chút nữa bị chọc tức đến mức không thở ra hơi cũng là thật. Nếu bản thân không quản không lo, ngoại tổ mẫu bị bệnh, vẫn phải hạ giọng xuống để cầu xin ả nữ nhân này. Hắn hừ một tiếng: “Nếu người thấy bản thân có mặt mũi quay về thì cứ việc theo ta về”.

Lúc này Lãnh Băng Cơ mới hài lòng mà quay lưng về phòng: “Thứ nhất ta không thua, thứ hai ta không cướp, càng không có ý muốn mê hoặc phu quân của tỷ muội một nhà, sao ta lại không có mặt mũi quay về?”.

Lãnh Băng Nguyệt gấp gáp, cả khuôn mặt lã chã nước mắt: “Tỷ tỷ đang ngấm ngầm chỉ trích muội sao?” “Muội sẵn lòng nhập tọa như vậy, ta cũng chẳng có cách, ngày mai gặp!”. Mộ Dung Phong tức đến mức vầng trán nhảy lên suốt: “Thuốc giải đấu? Rốt cuộc người đọc hạ độc gì lên kim!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.