Lãnh Băng Cơ dùng hai ba nét bút phác họa đơn giản vẽ một bức dải lụa mobius, ném thẳng vào mặt của Sở Nhược Hề: “Nếu ngươi có thể đi mãi trên một mặt mà ngươi thích thì xem như ngươi thắng”
Một đám người xúm lại nghiên cứu điều mấu chốt trên bức vẽ này, ánh mắt từ một mặt chạy dọc về phía trước nhưng ko biết từ lúc nào lại đi tới mặt phía sau, nhưng vốn không có vượt qua cạnh mặt phẳng mà, không thể nào hiểu được nên càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Lãnh Băng Cơ chỉ dùng vài nét đã vẽ ra một bức cầu thang Phan Lạc Tư, ném về phía Sở Nhược Hề đang đầy nghi hoặc: “Dọc theo bậc thang hướng lên trên, nếu ngươi có thể đi đến đỉnh thì ta sẽ coi như là mình mua”
Bốn phía cầu thang trong bức tranh tạo thành hình vuông, ánh mắt nhìn về hàng dài cầu thang, thế nhưng cầu thang chạy dài bất tận, không hề có điểm dừng, giống như bậc thang lên trời vậy. Chuyện này quá mức kỳ quái, rốt cuộc đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối đây?
Phía nữ tân tịch lập tức ồn ào hản lên, các khách nữ xôn xao bàn tán, kinh ngạc cảm thán, ai nấy đều thấy mới mẻ kỳ diệu, trước đây chưa từng thấy qua, bức tranh này chắc chắn đã được dùng pháp thuật để mê hoặc lòng người.
Phía nam tân tịch cũng không nhịn nổi tò mò, quay tới xem xét rốt cuộc là như thế nào.
Ở thời hiện đại kiểu phác họa ba chiều này đã rất phổ biến, còn có hai loại kỹ xảo nhỏ này, nhưng ở thời cổ đại thì như một bức tranh thần.
Sở Nhược Hề thật sự cảm thán đến không tin nổi. Kỹ thuật vẽ của Lãnh Băng Cơ rất vụng về nhưng lại thắng ở sự mới mẻ, độc đáo. Sở Nhược Hề tự nhận là mình đọc nhiều sách vở, tỉnh thông kim cổ nhưng ở trước mặt Lãnh Băng Cơ, đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy kiến thức của mình hạn hẹp, thậm chí còn như ếch ngồi đáy giếng.
Đối mặt với sự chất vấn của Lãnh Băng Cơ, nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Lãnh Băng Cơ thu hồi bút than lại: “Đúng là ta không am hiểu vẽ vời, kỹ năng cũng rất vụng về, chỉ là muốn mượn hai bức tranh này để nói cho Sở cô nương một tiếng, bể học vô bờ, khiêm tốn thì sẽ được lợi, kiêu căng ắt sẽ thua, trong ba người chắc chắn sẽ có người giỏi. Chỉ có khiêm tốn, làm đến nơi đến chốn mới có thể phát triển và không ngừng tiến bộ.”
“Hôm nay ban đầu ngươi cứu ta, trong lòng ta vẫn cảm kích nên không muốn so đo với ngươi. Nhưng có vài lời vẫn muốn nói cho rõ ràng”
“Thứ nhất, ta dám làm dám chịu, trước kia đúng là chưa từng quen biết với Sở cô nương, càng đừng nói tới việc chửi bới sau lưng cô, e là có người ở giữa ác ý châm ngòi, khiến chúng ta trở nên mâu thuẫn”
“Thứ hai, ngươi vừa rồi cũng không hẳn là cứu ta, ta không biết tốt xấu, ngăn cản ngươi bắn chết con chim kia, thật ra là có nguyên nhân, chỉ là khuôn muốn khiến mọi người sợ hãi thôi, cho nên vẫn chưa giải thích với ngươi.”
“Nếu khiến cho Sở cô nương hiểu lầm, vậy thì ta sẽ ăn ngay nói thật, vừa rồi con chim kia đả thương người không phải ngoài ý muốn mà là có người cố tình”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc dò hỏi: “Sao lại biết được?”
“Con chim này không phải chim hoang dã bình thường mà là con vẹt dũng mãnh nhất trong muôn loài chim. Nó thích sinh sống ở sông nước ao hồ, đầm lầy, nơi có khí hậu tương đối lạnh, lại vô cùng hiếm thấy, nếu không có người thuần dưỡng thì sẽ không tới nơi có thời tiết như Thượng Kinh này, đã vậy còn vào nơi náo nhiệt như Hoàng cung để săn mồi, đây là điều kỳ lạ.
“Hơn nữa, con chim đó không bắt con thỏ trong lòng ta mà nhằm thẳng và công kích ta, rõ ràng là được người khác điều khiển”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, ngay cả nam tân tịch cũng chú ý về phía bên này, nhịn không được mà lên tiếng bàn tán.
“Biểu ca, lời biều tẩu nói là thật sao?” Thẩm Phong Vân tò mò hỏi.
Mộ Dung Phong khẽ máy môi mỏng, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó gật đầu trước ánh mắt mong chờ của mọi người: “Không sai”
Mộ dung Phong mím chặt môi mỏng, không nói gì.
Bên phía nữ quyến tịch cũng có người lập tức nhớ ra, mấy ngày trước nghe nói Lãnh Băng Cơ bị động thai khí, dưỡng bệnh trên giường. Xem ra Phong vương phi cũng không phải lo lắng thái quá, chỉ vì sợ có người ra tay với đứa trẻ trong bụng mình, hơn nữa phương pháp này lại khiến thần không biết quỷ không hay, đúng là cao minh.
Sở Nhược Hề lại vô cùng không phục: “Vậy vì sao ngươi còn không cho ta bắn chết nó? Giữ lại để hại người sao?”
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài: “Vốn dĩ ta khiến cánh nó bị thương là vì muốn truy tìm tung tích của nó, tìm được người thả chim. Cho nên dưới tình thế cấp bách mới buột miệng thốt ra để ngươi thủ hạ lưu tình. Bây giờ nó chết rồi, muốn tìm ra người đứng sau cũng khó.”
“Trong lúc nguy cấp vậy mà Phong vương phi vẫn giữ đầu có tỉnh táo, bình tĩnh, làm việc quyết đoán, tương kế tựu kế, có thể thấy được sự cơ trí trầm ổn hơn người. Nha đầu nhà Kim Ngô tướng quân kiêu ngạo từ nhỏ, hôm nay xem như gặp được đối thủ rồi”
Một tiếng tán thưởng phía sau bất ngờ vang lên. m thanh hồn hậu, réo rắt.
Mọi người đều quay mặt lại nhìn, sau đó lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô vạn tuế.
Hoàng đế cũng các phi tần hậu cung đã tới yến hội, nghe nói Lãnh Băng Cơ và Sở Nhược Hề đang tỷ thế, bèn sai người không được thông báo, đúng lúc xem được cảnh tượng vừa rồi.
“Mang hai bức tranh kia tới đây để trãm xem nào”
Cung nhân lập tức tiến lên, lấy bức dải lụa mobius và cầu thang phan lạc tư tới trình lên hoàng đế.
Sau khi hoàng đề nghiên cứu, kỳ quái hỏi Lãnh Băng Cơ: “Sao ngươi lại có ý tưởng kỳ quái như thế nào? Đây là đạo lý gì?”
Đương nhiên là trí tuệ của người khác.
Lãnh Băng Cơ quỳ trên mặt đất, ngẩng mặt lên, mặt dày nói: “Hai bức họa này đều là nguồn cảm hứng khi con thấy khung cảnh phồn hoa ở Trường An, đạo lý cụ thể ra sao, nhất thời con cũng không nói được.”
Hoàng đế rất có hứng thú: “Trong đó còn thể hiện cái gì?”
“Bức thứ nhất, chính là một dải lụa được xoay vòng, tuần hoàn lặp lại, vĩnh hằng vô hạn, ngụ ý chỉ giang sơn Trường An to lớn muôn đời.
Bức thứ hai, cầu thang từng bước hướng về phía trước, cũng chỉ sự vĩnh hằng, ngụ ý con dân Trường An dưới sự trị vì anh minh của hoàng thượng, cuộc sống ngày càng phát triển, phú quý vô biên”
Tục ngữ nói biết là nịnh hót nhưng vẫn thích nghe, hoàng đế nghe cô nịnh hót một hồi vô cùng hài lòng, cười đến cực kỳ sảng khoái.
“Phong vương phi hôm nay đúng là khiến trẫm rửa mắt nhìn, có thể thấy được bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, còn về việc giải thích đạo lý huyền diệu này, chắc chỉ có đạo gia mới có thể hiểu thấu được. Hôm nào trẫm gặp một lão đạo, sẽ mang đi cho hắn xem, bỏ tính tình ương ngạnh cứng rắn của hắn đi. Sở cô nương, ngươi đã phục chưa?”
Cho dù Sở Nhược Hề gan to bằng trời cũng không dám lỗ mãng trước mặt hoàng đế, cúi đầu xuống, không cam lòng mà nói: “Chịu phục”
Thái hậu mừng rỡ nói với Lãnh Băng cơ: “Nha đầu này đúng là khôn khéo, lát nữa ngồi cạnh ai gia, nói chuyện với ai gia”
Lãnh Băng Cơ cuống quýt tạ ơn.
Nữ quyến chung quanh đều hâm mộ đến đỏ mắt.
Đây chính là vinh hạnh lớn. Nơi Hoàng đế và Thái hậu ngồi là kim long án, ngay cả Hoàng hậu cũng phải ngồi ở dưới hoàng đế một cánh tay, nàng chỉ là một vương phi vậy mà còn có thể ngồi phía trên hoàng đế.
Phong vương vốn dĩ đã nắm binh quyền, xuất thân hiển hách tôn quý, sau lưng lại có chỗ dựa, hiện giờ cưới hai vợ, chỉ riêng Tướng phủ đã khiến người ta đỏ mắt ghen ty nhưng tên này, vương phi vừa vào cửa đã vượng phu vượng tử vượng vận, được Thái hậu và Hoàng thượng ưu ái đến vậy.
Chuyện này không ổn, có chút nặng nề. Phong vương gia ban đêm nằm mơ sợ là cũng phải bật dậy cười.
Chỉ có duy nhất Lãnh Băng Cơ là không vui vẻ gì. Kể từ bây giờ, không thể nghi ngờ nàng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Vốn dĩ nhân duyên đã không tốt, mấy nữ nhân đối với nàng như hổ rình mồi, luôn âm thầm tính mưu tính kế sau lưng nàng Hiện giờ vừa đứng lên cao đã lập trở thành mục tiêu cho bọn họ.
Tái ông mất ngựa nào biết họa hay phúc, sau này lại càng phải cẩn thận hơn nữa, lúc nào cũng như đang đi trên một lớp băng mỏng.