Hoàng đế liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong, vẻ mặt có chút không vui.
“Cẩm Ngu năm nay hình như cũng đã mười chín rồi nhỉ?”
Mỹ nhân Tiêu gật đầu: “Vâng thưa hoàng thượng”
“Huệ phi vẫn luôn giữ ngươi lại bên người, không nỡ rời xa, làm người chậm trễ nhiều năm như vậy. Hôm nay ở yến tiệc Quỳnh Lâm có nhiều thanh niên tài năng tuấn tú tụ tập, nếu ngươi vừa mắt ai thì cứ việc nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi.”
Mỹ nhân Tiêu quay mặt nhìn Mộ Dung Phong, khẽ mỉm cười: “Vừa rồi Phong vương gia cũng nhắc tới việc này với Cẩm Ngu. Huynh ấy nói, đại công tử Lãnh Thanh Hạc của Tướng phủ học rộng tài cao, khí thế như ngọc, phầm hạnh đoạn chính, bảo Cẩm Ngu suy xét một chút.”
Nàng ta còn chưa nói xong, Lãnh Băng Cơ đã kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Phong.
Rốt cuộc hắn có ý gì? Tạm thời không nói tới phẩm hạnh tốt hay xấu của quận chúa Cẩm Ngu này, chỉ riêng chuyện nàng ta mặt dày dây dưa với Mộ Dung Phong, nàng ta tuyệt đối không thể gả cho Lãnh Thanh Hạc được.
Nếu không, nàng và nàng ta sẽ đánh nhau mười chín trận một ngày.
Lãnh Thanh Hạc cũng ngần người ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mộ Dung Phong cũng kinh ngạc, vội vàng phản bác: “Lãnh công tử không thích hợp với muội”
“Vừa rồi huynh đầu có nói như vậy.” Mỹ nhân Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn Lãnh Thanh hạc một cái, lại nói thêm một câu: “Hiểu tận gốc rễ, thân càng thêm thân, có gì mà không thích hợp chứ?”
Hoàng đế họ nhẹ một tiếng: “Lãnh công tử này đúng là nhân tài xuất sắc, có điều trẫm thấy hiện giờ bệnh của hắn chưa lành, có lẽ không thích hợp để rước dâu”
Mỹ nhân Tiêu ai oán nhìn về phía Mộ Dung Phong: Vương gia từng nói, Vương phi nương nương có y thuật cao minh, chỉ cần một thời gian ngắn là Lãnh công tử có thể hoàn toàn bình phục”
Hoàng đế rũ mắt nhìn về phía Lãnh tướng: “Chuyện chung thân đại sự này cũng không phải một mình trẫm có thể định đoạt được, ý của Lãnh tướng thế nào?”
Lãnh tướng đương nhiên thấy chướng mắt gia thế của mỹ nhân Tiêu, một quận chúa đã xuống dốc, sau lưng không quyền không thế, còn chẳng bằng thiên kim trong phủ của một viên quan tầm thường.
Trong lòng ông ta thầm oán trách Lãnh Bằng cơ lại vạch trần khuyết điểm của ca ca mình trong trường hợp như vậy, sau này hắn làm sao mà ngẩng đầu được với đồng liêu, rồi làm sao mà bàn chuyện hôn sự được đây? Nghe hoàng đế dò hỏi, ông ta lại thầm thấy may mắn.
“Nghe nói Huệ phi nương nương coi quận chúa Cẩm Ngu như con mình, hết mực yêu thương. Thanh Hạc nhà thần phúc mỏng, sợ là sẽ khiến quận chúa Cẩm Ngu thiệt thòi. Huệ phi nương nương chắc cũng sẽ không đồng ý”
“Vừa rồi biểu ca ta đã nói, ta có thể tự mình làm chủ chuyện hôn nhân đại sự, huynh ấy sẽ giúp ta nói chuyện”
Trái một câu biểu ca, phải một câu biểu ca, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lãnh Băng Cơ cố gắng đè nén tức giận trong lòng.
Hôm nay ngàn tính vạn tính, trốn được Như Ý, lại nhảy ra một Cẩm Ngu.
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng cười: “Vương gia là tin tưởng về y thuật của ta nhưng bản thân ta lại không yên lòng, không mất vài ba năm thì e là không tốt lên được. Quận chúa Cẩm Ngu năm nay đã mười chín, nếu chờ thêm tám năm mười năm nữa, e là hoa tàn thì ít bướm, nếu để quận chúa trì hoãn nữa thì chúng ta cảm thấy có lỗi lắm”
Từ chối thẳng thừng như vậy, Mỹ nhân Tiêu lập tức im bặt.
Mộ Dung Phong nghe giọng điệu này của Lãnh Băng Cơ là biết ngay bà cô này lại tức giận rồi.
Hoàng đế cười “ha ha” nói: “Nếu như thế thì hiện giờ tứ ôn cho Lãnh ái khanh đúng là có chút nóng vội”
Làm trò một lúc cũng phải ngừng. Cẩm Ngu thức thời cáo lui.
Lãnh Bằng Cơ cũng cảm thấy không thích hợp ở lại yến tiệc Quỳnh Lâm nữa, tới chỗ Thái hậu nói chuyện một lát, tái khám cho Hỉ công công.
Theo lý thì hẳn là phải tới thỉnh an Huệ phi, nhưng lại không muốn nhìn thấy Cẩm Ngu, mây đen nặng nề, mưa rào đổ xuống, yến hội Quỳnh Lâm đã tan, Mộ Dung Phong sai người chuyển lời nhắn tới chỗ Huệ phi, rồi vội vàng rời cung cùng Lãnh Bằng Cơ.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Băng Cơ không thèm để ý tới Mộ Dung Phong, sau khi hồi phủ cũng không nói một lời mà đi trước, Mộ Dung Phong đi theo phía sau, cuối cùng cũng mở miệng giải thích: “Ta không hề bảo Cẩm Ngu gả cho ca ca nàng, muội ấy đang giận lẫy thôi.”
Lãnh Băng Cơ không vẫn không đáp lại lời hắn, đi thẳng không quay đầu lại. Điều ma mai cũng biết điều mà tránh đi.
Mộ Dung Phong cất bước đi lên trước, chắn đường nàng.
“Hôm qua ta tiến cung, cố ý nhắc tới chuyện giành con rể trên bảng vàng với mẫu phi, khuyên mẫu phi bảo Cẩm Ngu hôm nay cũng tới xem. Muội ấy đang giận dỗi ta”
“Giận dỗi chàng thì phải gả cho ca ca ta à? Lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra để mạo hiểm? Sau đó lại khiến người ta chê cười, sao ta có thể tin được chứ?”
“Ta cũng không ngờ muội ấy sẽ nói như vậy?
Lãnh Bằng Cơ chớp mắt, nghiêng đầu: “Ta đoán là chắc chắn cô nương người ta không muốn gả, nhưng chàng cứ nhất quyết bắt người ta chọn, người ta không thể nề hà cho nên mới cố ý chọn đại ca ta, ta nói có đúng không?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Lãng Băng Cô gượng cười, lạnh lùng nói: “Đúng là sắp xếp tốt thận, hiểu tận gốc rễ, thân càng thêm thân, tốt xấu gì sau này vẫn là người một nhà, ngẩng đầu cúi đầu vẫn có thể gặp nhau, thường xuyên tâm sự gì đó cùng biểu ca, ta nghĩ như vậy có đúng không?”
“Có phải nàng hiểu lầm cái gì rồi không?”
“Hiểu lầm cái gì chứ? Nếu không thì sao Phong vương gia lại đột nhiên có lòng tốt như thế, đặc biệt chạy tới nhắc nhở ca ca ta đề phòng công chúa Như Ý. Nếu như công chúa Như Ý gả tới Tướng phủ thì Thái tử chính là thế đệ của ca ca ta, gối đầu gió thổi qua, so với muội phụ như chàng còn tốt hơn nhiều”
“Bây giờ thì tốt rồi, hai huynh muội bọn ta đều phải chịu sự sắp xếp của chàng, ngây ngốc diễn một vở kịch, kết quả là bị Kỳ vương gia chơi cho một bài. Nếu như biểu muội kia của chàng gả cho ca ca ta, thì chẳng phải Tướng phủ đã nằm gọn trong lòng bàn tay Phong vương gia chàng rồi sao. Hay lắm, hay lắm!”.
Mộ Dung Phong nghe vậy tức nổi cả gân xanh, huyệt thái dương cũng hằn lên, mím chặt môi mỏng, sắc mặt như cà tím, ngùn ngụt lửa giận.
“Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong ta ở trong lòng nàng tồi tệ như vậy sao?”
Lãnh Bằng Cơ không lạnh không nhạt tiếp tục mỉa mai, châm chọc: “Ôi, phong thủy thay phiên luân chuyển, câu này rõ ràng là lời kịch kinh điển, sao lại vương gia chàng nói rồi? Chàng trong lòng ta như thế nào chàng còn không rõ sao?”
“Rõ ràng chàng biết mỹ nhân Tiêu kia luôn nhìn chằm chàng, hai người quấn quấn quýt quýt, dây dưa không rõ ràng, chàng đem họa thủy đó đẩy cho ca ca ta là sao chứ?”
“Ai dây dưa không rõ cùng muội ấy?”
Lãnh Băng Cơ như muốn nhảy dựng lên: “Giữa ban ngày ban mặt, hai người lôi lôi kéo kéo vào rừng cây nửa ngày không chịu ra, không phải là dây dưa không rõ thì là gì? Nam nhân khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng lại nghĩ kiểu khác, làm bộ làm tịch, khó trách mỹ nhân Tiêu lại như ruồi bọ nhìn chằm chằm không rời tên trứng thối như chàng. Nếu như chàng không cho nàng ta ăn ngon ngọt thì sao nàng ta có thể dốc lòng chờ đợi chàng nhiều năm như vậy chứ?”
Mộ Dung Phong không nói lời nào, yên lặng nhìn nàng, nghe nàng hùng hổ quở trách mình, sau đó mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Rồi sao nữa?”
“Còn nữa!” Lãnh Băng Cơ chống eo, lòng đầy căm phẫn chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Toàn bộ người trong cung đều biết là hai người không rõ ràng, biểu ca biểu muội, trời sinh một đôi, mọi người ai cũng biết chuyện. Chàng cũng không cần phải lén lút, quang minh chính đạ mà rước nàng ta vào phủ đi, đỡ phải ở trong cung lôi lôi kéo kéo, bị một đám người trong các nhìn thấy mà bàn tán”
Nàng cứ mắng mỏ liên tục, lại phát hiện sự tức giận của Mộ Dung Phong dần biến mất, trên mặt còn mang theo ý cười bỡn cợt. Vì thế, giọng nói cũng vô thức mà nhỏ dần đi.
“Chàng cười cái gì?”
Nụ cười của Mộ Dung Phong càng thêm gian xảo: “Nàng đang… ghen sao?”