Hôm nay nữ nhân này bị ma nhập hả? Đúng là bị bệnh không nhẹ.
Mộ Dung Phong chán ghét muốn hất cả người Lãnh Bằng Cơ ra, không ngờ Lãnh Băng Cơ lại giữ chặt cánh tay của hắn ta, cả người gần như treo cả lên trên người hắn, lồng ngực mềm mại đè lên cánh tay, loại động tác hờn dỗi như thế này vừa mới mẻ lại vô cùng lạ lẫm.
“Ghen tị hả? Đúng là lòng dạ hẹp hòi!”, Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên trêu chọc hắn ta, sau đó coi khẽ nghiêng đầu nheo mắt nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Cho ta chút mặt mũi được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, hơi thở man mác phả vào lỗ tai hắn, có chút cảm giác ngứa ngáy lại nóng hổi, Lãnh Băng Cơ vươn bàn tay nhỏ bé ra, lén lút nhéo eo hắn một cái.
Cả người Mộ Dung Phong suýt nữa nhảy dựng lên. Nàng ta đang dụ dỗ hẳn sao?!
Mộ Dung Phong đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, bản thân cũng vô cùng hoảng hốt, cả người cảm thấy không được tự nhiên, hắn ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Cút!”
“Thật sự là keo kiệt, còn hung dữ như vậy nữa, không phải ta chỉ nghịch ngợm ham chơi không trở về ăn cơm thôi sao?”
Lãnh Băng Cơ không buông tay, trong ánh mắt của nàng vẫn ánh lên nét năn nỉ cầu xin khiến người ta khó lòng cự tuyệt, giống như nai con rơi vào tay thợ săn, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại: “Xin ngài đấy!”
Trước mặt hắn ta nàng vẫn luôn là một cái định nhỏ sắc bén, hôm nay lại cầu xin hắn ta như vậy trước mặt một người đàn ông khác, nàng ta rốt cuộc là có tính toán gì?
Trong lòng Mộ Dung Phong càng tức giận, hắn ta nghiến răng ken két, nhưng cũng không lập tức phát tác, cũng kiềm chế để không đạt nàng bay ra xa,
Lãnh Thanh Hạc cố hết sức đứng dậy, ấm áp cười với Mộ Dung Phong: “Xem ra đây là em rể. Bởi kiến Phong Vương điện hạ”.
Mộ Dung Phong không khỏi sửng sốt, em rể? Hắn ta là trưởng tử của tướng phủ Lĩnh Thanh Hạc sao? Nghe nói hắn ta cũng là một người trẻ tuổi tài cao. Năm ngoái rời khỏi thư viện quay về nhà dưỡng bệnh, không nghĩ lại bị dằn vặt trở thành bộ dạng như bây giờ.
Hắn ta cảm thấy cơn giận trong bụng mình lập tức biến mất, hắn khẽ gật đầu với Lãnh Thanh Hạc coi như lời chào, miễn. cưỡng coi như nể mặt Lãnh Bảng Cơ.
Lãnh Băng Cơ vẫn dựa sát mặt vào người Mộ Dung Phong như cũ, nàng cố gắng giả bộ trìu mến, cũng sợ ở lại lâu thì chiếc pháo bên cạnh này sẽ nổ bất cứ lúc nào, thế nên nàng vội vàng hỏi: “Bữa tiệc đã tàn, phải vội vã hồi phủ rồi sao? Chúng ta đi thôi. Ca ca, hẹn ngày khác gặp lại. Ca phải tự chăm sóc cho mình. Nếu có việc gấp có thể tìm Linh Quan truyền tin”,
Thấy Mộ Dung Phong không tàn bạo như lời đồn đại, cũng cưng chiều muội muội mình thì trên mặt Lãnh Thanh Hạc nở nụ cười càng đậm: “Tiểu muội, sau khi kết hôn không được tùy hứng như trước nữa, trước khi làm việc phải suy nghĩ kỹ”.
Lãnh Bằng Cơ ngoan ngoãn gật đầu, nàng vội vàng kéo Mộ Dung Phong đi, tới khi bóng dáng Lãnh Thanh Hạc biến mất sau khúc quanh thì nàng mới buông Mộ Dung Phong ra, nàng chà xát lòng bàn tay và khẩn trương mà chảy đầy mồ hôi lên vảy, thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Phong nhìn thấy động tác của nàng thì hừ lạnh một tiếng: “Diễn xong rồi thì định qua cầu rút ván hả?”
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đối diện cao hơn mình gần một cái đầu: “Lãnh Băng Cơ ta luôn phân rõ đúng sai. Hôm nay ta nợ ngài một ân tình, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
“Nàng tìm đủ mọi cách theo chúng ta trở về chỉ để gặp ca ca sao?” “Còn sao nữa? Trở về nghe ngài cáo trạng, còn bị đánh một trận? Ta còn chưa có khuynh hướng tự ngược như thế đâu”.
Lãnh Băng Cơ xoa bờ vai vừa bị đánh còn đang đau nhói, thật sự rất đau, lão cha già kia thật sự nỡ ra tay như thế. Mộ Dung Phong chú ý đến động tác của nàng, vẻ mỉa mai thoáng qua trên môi hắn ta: “Nàng bị đánh là vì đã làm sai, phẩm. hạnh cũng không tốt. Nếu Lãnh Tưởng nghiêm khắc dạy dỗ sớm hơn, thì cũng sẽ không dạy ra được một đám nữ nhi như vậy, ai cũng không có liêm sỉ”.
“Không có liêm sỉ mà ngài còn cưới một lúc hai người, còn không phải là cùng một giuộc sao”, Lãnh Băng Cơ cao giọng: “Hiện giờ ta và ngài vốn là quan hệ hợp tác, ta giúp ngài chăm sóc cho lão thải quân, vậy mà hôm nay ngài lại ở trước mặt người nhà phá hủy hậu đài của ta, khiến ta bị mắng, ngài thật sự là không biết lý lẽ”.
Mộ Dung Phong tiến lại gần một bước, hơi thở lạnh lẽo trong trẻo bao trùm lấy Lãnh Bằng Cơ, khiến nàng nhất thời sợ hãi, thật sự đã quên nó đi.
“Nàng có tư cách gì mà thảo luận hợp tác với bổn vương?”. Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu, nàng nuốt nước bọt lo lắng: “Ngài nhìn xa trông rộng một chút. Là người thì nhất định sẽ có lúc gặp họa, đặc biệt là người sống trong mưa máu như ngài, sẽ có một ngày nào đó ngài phải cầu xin ta? Ta thật sự rất giải phẫu thuật đây”.
Sắc mặt Mộ Dung Phong tối sầm lại, lửa giận trào ra tận mũi, tại sao mồm miệng nữ nhân này này lại hôi thối như vậy chứ? “Nàng đang nguyền bổn vương sao?”
Nàng vội vàng xua tay: “Không không, ta chỉ muốn chứng tỏ bản thân còn chút giá trị sử dụng thôi”.
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm gương mặt của nàng hồi lâu rồi mới nói: “Chỉ bằng việc trong tay nàng có kim châm thêu thùa?”
Bản lĩnh đáng tự hào nhất của Lãnh Băng Cơ bị chất vấn, nàng cũng không khách khí chút nào, có chút kiêu ngạo nói: “Chỉ cần một cây kim châm này thì cũng đủ cứu hay giết người rồi”.
Mộ Dung Phong lại giễu cợt: “Nàng nghĩ xung quanh bản vương không có ai sao? Lãnh Băng Cơ, nàng đừng tự hão huyền, đối với bổn vương nàng chỉ là cái rắm”.
Nói xong hắn ta quay lưng bỏ đi, bỏ lại nàng đứng ở đó. Lãnh Băng Cơ nói nhỏ: “Nếu một ngày nào đó ngài cầu xin tôi, thì tôi sẽ khâu cái miệng hôi hám của ngài lại trước!” Trong phòng ngủ của Kim Thị. Hai mẹ con nàng ta đang dựa vào trên tháp La Hán, nhàn nhã thưởng thứ trà quả,
“Trước khi con kết hôn, những gì nương nói với con đều bị coi như gió thoảng bên tai. Ta đã nhiều lần cảnh báo con rằng. chuyện giường chiếu chính là một ma khỉ để phụ nữ tranh giành sủng ái. Nếu muốn vương giả sủng ái con thì nhất định phải dốc hết bản lĩnh trong người ra! Dù đau đớn cũng phải chịu đựng, dù khó chịu cũng phải giả vờ thích thú để đàn ông không thể dừng lại.
Đặc biệt là đối với những người như Phong Vương gia, ngài ta chiến đấu trên chiến trường, điều binh khiển tướng trăm vạn. người, bản thân chỉ thích chinh phạt, thích khống chế người khác, con phải giả vờ yếu đuối trước mặt ngài ta, mềm mại yếu ớt mới có thể kích thích ý muốn bảo vệ của ngài ấy.”
Nghe thấy thế thì tại Lãnh Bằng Nguyệt đỏ lên: “Được rồi, nữ nhi đã làm theo lời dặn của nương, nhưng Phong Vương gia, ngài ấy không chịu vào phòng của nữ nhi. Nữ nhi cũng không thể trói ngài ấy đưa đến đây được!”.
“Nếu ngài ấy không đến thì con không biết chủ động hả? Ăn mặc đẹp rồi mang một bát canh tới, cứ qua lại như thế không phải là có cơ hội rồi sao? Đúng rồi, trong phủ của Phong Vương gia có nha đầu thông phòng đúng không?”
Lãnh Bằng Nguyệt cúi đầu: “Nữ nhi bảo Tri Thu đi nghe ngóng thì biết được rằng khi vương gia vừa trưởng thành thì Hiền Phi nương nương đã sắp xếp một nha đầu thông phòng, nhưng vương gia vẫn không động vào..
Kim Thị vỗ đùi: “Vậy thì con phải là người đầu tiên. Đàn ông luôn có ấn tượng với người phụ nữ đầu tiên của mình, khiến ngài ta nếm thử được mùi vị thì ngài ta sẽ không bao giờ rời xa được con nữa.
Ngoài ra hãy cẩn thận với những người xung quanh, hôm nay con cũng chứng kiến con nhỏ Lãnh Thanh Dao không biết xấu hổ rồi đấy, sau này trong phủ sẽ không thiểu những kẻ dùng hết mọi thủ đoạn để trèo cao.
Còn Tri Thu thì di nương đã nhiều lần nói với con rằng nha đầu này lòng dạ vô cùng hiểm độc, không bằng để Triệu Ma đi theo xuất giá cùng con còn an tâm hơn. Khi con đi gặp vương gia thì đừng để nàng ta lảng vảng trước mặt”.
Bà ta cằn nhằn một hồi lâu, sau đó bước xuống ghế La Hán, lấy ra từ trong rương quần áo một chiếc hộp sơn mài màu đỏ, bà ta mở ổ khóa, trước tiên lấy ra một vật chạm khắc bằng ngọc bích, đưa tới trước mặt Lãnh Băng Nguyệt.
“Đây là món đồ mà khi xuất giá ta mang theo, Yến Tập Di Tinh” và ngọc thạch lưu nương đều tặng cho con. Để con mở mang trong chuyện vợ chồng, ta cũng tặng con đôi giày ngọc này.”
Lãnh Bằng Nguyệt cầm trong tay thưởng thức, thấy đôi giày ngọc này nhỏ nhắn tinh xảo, thân giày ánh lên ánh sáng lấp lánh, mặt dưới là màu vàng đỏ, đáy giày phía trên có khảm long phượng, mũi giày thêu một con bướm đang sải cánh bằng lụa vàng, còn trang trí thêm hai chiếc chuông vàng tinh xảo lấp lánh, tiếng chuông vang lên thanh thủy dễ nghe, Thoạt nhìn sang trọng nhưng lại rất độc đáo.
“Cái này có ích gì? Tuy rằng nhìn đẹp mắt, nhưng đeo vào chân thì sẽ tiếp xúc với mặt đất, nếu thế chẳng phải sẽ làm hỏng miếng ngọc này sao?”
Kim Thị cười khúc khích: “Đương nhiên không để đeo vào ngày thường được. Cần phải dùng cuối giường mới có sức hấp dẫn. Mẫu thân cho con đôi giày ngọc này, khi đi vào thì đôi bàn chân nhỏ nhắn hồng hào trông giống như điêu khắc, đàn ông nhìn thấy nó ai có thể cầm lòng được chứ? Đến lúc đó con sẽ biết được chỗ hay của nó. Đây không phải là thứ tình thú mà loại như Lãnh Băng Cơ có thể có được”.
Lãnh Băng Nguyệt lập tức hiểu ra, sắc mặt nàng ta xấu hổ đỏ ửng: “Nương, sao người lại dãy nữ nhi thứ này chứ? Con đã nói rồi, Lãnh Băng Cơ không trong sạch, Phong Vương gia chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy chán ghét, làm sao ngài có thể chạm vào nàng ta chứ?”
Kim Thị ngồi xuống bên cạnh nữ nhi: Con có chắc là Lãnh Băng Cơ thất thân ở trong am ni cô không? Hai tên lưu manh không phải đã thất bại sao? Ngoại trừ hai người bọn họ được ta đặc biệt đưa vào, thì còn có nam nhân khác sao.