Mộ Dung Phong có nghĩ thế cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu xa thêm nữa, dù sao giữa Tri Thu và Triệu ma ma, ai đúng, ai sai thì chỉ cần chủ nhân của hai người đó hiểu rõ là được rồi.
Sắc mặt hắn hòa hoãn đi đôi phần:
“Đứng lên đi, chuyện này xem như nàng đã xử trí thỏa đáng rồi.”
Lãnh Băng Nguyệt từ dưới đất từ từ đứng lên, nhìn sang Tri Thu lại khẽ khàng cắn môi dưới:
“Tri Thu đi theo thiếp nhiều năm rồi, ban nãy cũng chỉ là trong đội chốc hận mài sắt mà sao không thành kim, đúng là đã dấy lên chút tức giận. Nhưng xem trong phần tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm, thiếp đây là chủ nhân, vẫn muốn cho nàng ta một nhà gả vào êm đẹp”
“Nếu như Vương gia đồng ý cho phép thiếp phân Tử Đằng Tiểu Trúc ra hai gian phòng, để Tri Thu làm một thông phòng ngủ ở đó, được chứ ạ? Chúng thiếp có thể sớm chiều có nhau, làm bạn tâm tình, cũng để tỷ tỷ bớt nhọc nhằn”.
Lúc nói ra những câu này, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi lăn trên gò má Lãnh Băng Nguyệt, rặt một vẻ đạo đức vô biên.
Mộ Dung Phong hồi tưởng lại dáng vẻ Lãnh Băng Cơ cười trên nỗi đau của người khác ban nãy, trong lòng tức thì lại giận dỗi, gật đầu đồng ý ngay tắp lự:
“Nàng muốn làm sao thì cứ vậy đi.”
Lãnh Băng Nguyệt vốn chỉ mang chút ý tứ dò xét, mong mỏi Mộ Dung Phong có thể kiên quyết từ chối sau đó sẽ khoái trá đuổi cổ Tri Thu đi. Có ai ngờ hắn ta lại biết thời biết thế đồng ý nhanh gọn như vậy, trong phút chốc ruột gan nàng ta vặn xoắn, như muốn đứt từng đoạn ruột, lúc khóc cũng càng có vẻ tủi thân hơn.
Người Trắc phi này không có được thương yêu, chiều chuộng bao nhiêu, bây giờ chỗ ở còn phải sắp xếp thêm một nhà đầu thông phòng nữa. Há chẳng phải khiến người người chế giễu ư?
Nhìn bọn họ ngay dưới mí mắt mình ân ân ái ái là chuyện nàng ta không cách nào làm được. Cũng là Triệu ma ma hết mực khuyên nhủ, nói rằng nếu để Lãnh Băng Cơ sắp xếp nơi ở cho Tri Thu, thì chẳng thà bây giờ giành lấy nước đi này trước, vừa có thể biểu hiện sự hiền huệ của mình, mà mặt khác còn có thể kiểm soát Tri Thu ở địa bàn của chính nàng ta. Thế thì cơ hội để Vương gia đến Tử Đằng Tiểu Trúc cũng sẽ nhiều hơn, đây cũng được xem là một loại thủ đoạn tranh giành sự thương yêu của người.
Ví như lúc Kim Thị không có cách nào hầu hạ, cũng lập tức đưa nha đầu hầu hạ cạnh mình sang cho Lãnh Tướng, sau đó thì sinh hạ ra Tứ tiểu thư, rồi được nâng làm Tứ di nương. Với Kim Thị, người này đúng là nói gì nghe nấy.
Ngay lúc này nàng ta cũng chẳng thèm hơn thua gì nữa, chỉ ôm theo chút hy vọng đến, Mộ Dung Phong chẳng những không an ủi nàng ta, mà còn đồng ý lời đề nghị này, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ cực kỳ mong mỏi, khiến nàng ta phút chốc ngớ ngẩn.
Tri Thu quỳ rạp người, trong lòng có phần mừng thầm, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Mộ Dung Phong cũng nào thèm đoái hoài gì nàng ta:
“Nếu muốn tạ ơn thì người nên đến Triều Thiên Khuyết cảm tạ Vương phi nương nương đi. Dù gì nàng ta trên danh nghĩa cũng là chủ nhân của ngươi, hậu viện có thêm người thì đến bái lạy chào nàng ta một cái cũng nên làm”
Lãnh Băng Nguyệt vừa định phản đối, nhưng thông minh nuốt xuống cầu vừa chớm bên môi.
Bây giờ, lúc này, quả thực không phải là một thời điểm tốt để cậy mạnh.
Từ trong thư phòng của Mộ Dung Phong bước ra, Lãnh Băng Nguyệt thở hổn hển, bức bối quay về Tử Đằng Tiểu Trúc, sai người thu dọn thành hai gian phòng, bởi đầu cho Tri Thu, từ nay trên danh nghĩa đã trở thành một nha đầu thông phòng
Những chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy, Lãnh Băng Nguyệt cũng có văn hỏi Tri Thu, thế nhưng Tri Thu vẫn một mực trả lời như cũ. Rằng sau khi mình ăn cháo gà xong thì chợp mắt một lát, sau đấy thì vì quá nóng mà tỉnh lại, những chuyện tiếp theo sau thì ai nấy đều đã tỏ tường.
Lãnh Băng Nguyệt không nói là mình tin, cũng chẳng bảo là mình không tin, chỉ có điều, ánh mắt nhìn nàng ta không thể che giấu được nỗi niềm căm hận.
Tri Thu đi theo hầu nàng ta từ khi còn thơ, chỉ qua một biểu cảm rất nhỏ thì Tri Thu cũng đã đoán ra được tâm trạng của nàng ta rồi.
Tri Thu nghĩ ngợi, với Lãnh Bằng Nguyệt, dù cho sau này mình có phục tùng, tuân lệnh như một con chó trung thành năm xưa ấy, thì nàng ta cũng sẽ chẳng còn tin tưởng mình tuyệt đối như trước kia nữa.
Vậy nên, nàng ta nhất định phải nghĩ mọi kế sách có thể để chiếm được sự yêu thương của Vương gia. Dù cho có thể mãi mãi không thể vượt qua Lãnh Băng Nguyệt đi nữa thì cũng coi như bản thân có được một ngọn núi để dựa vào rồi.
Trưng cầu ý kiến và được Lãnh Băng Nguyệt xong, nàng ta đi đến ra mắt Lãnh Băng Cơ. Tâm trạng Lãnh Băng Cơ rất tốt, nhìn nàng ta cười công tất cả mắt.
Thay ra bộ trang phục của đám tôi tớ đúng là khác hẳn đi đây. Trước giờ chúng ta luôn bảo nhau rằng người quả thực là một mỹ nhân hãy còn chưa được mài dũa”
Tri Thu thay đổi tính tình phách lối trước kia đi, hôm nay đây hạ mi mắt, cực kỳ cung kính:
“Tạ ơn Vương phi đã nâng đỡ cho”. Lãnh Băng Cơ lấy từ trên búi tóc xuống một trâm cài đầu hình hoa màu ngọc bích, đưa ra cho nàng tay
“Ngươi cũng biết đấy, Vương phi ta đây sống giản dị, quà tặng này cũng không quý giá gì nhiều”
Trâm cài đầu hình hoa màu ngọc bích này được chế tạo rất tinh xảo, nhất là lông vũ gắn trên mình con chim bói cá, từng chút từng chút đều được tỉ mẩn hoàn thành, ánh sáng phản chiếu trong veo, trông rất quý giá. Tri Thụ cầm trong tay lại cúi người tạ ơn lần nữa.
Lãnh Băng Cơ bấy giờ cười khanh khách, hỏi:
“Ngày hôm ấy, tên thị vệ âm thầm ra tay với người bấy giờ vẫn còn hầu hạ bên cạnh Vụ Phó tướng đấy, tạm thời ta vẫn chưa xử trí hắn đầu. Ngươi nói thử ta nghe, trực tiếp đánh trượng hắn tới chết có tàn nhẫn quá hay không?”
Tri Thu run bắn lên, tức khắc bối rối:
“Nô tỳ không hiểu ý của Vương phi nương nương ạ.
“Không hiểu thật, hay đang giả vờ ngu ngốc vậy?” Nụ cười trên mặt Lãnh Băng Cơ càng chói lòa hơn:
“Hắn ta thừa dịp người giả vờ bất tỉnh ôm người lên giường Vụ Phó tướng. Bây ngô nghĩ lại đúng là có hơi đáng sợ đấy nhỉ, nếu như Vương gia mở cửa ra mà nhìn thấy cảnh tượng ấy, thì sẽ thay người làm chủ, giúp người gả vào nhà Vu Phó tướng. Hay là chỉ thấy người mưu thâm kể sầu, giở đủ mọi thủ đoạn để leo lên giường thuộc hạ của mình, và sẽ trừng trị ngươi đây nhỉ?”
Tri Thu tức khắc cảm thấy sau lưng mình thấm ướt bởi mồ hôi lạnh, hốt hoảng giương mắt nhìn nàng một cái thì lọt vào tầm mắt chính là con người trong veo của nàng. Dường nhưng chúng như một tấm gương sáng lòa xuyên thấu lòng người, tâm tư của nàng ta khi đứng trước nàng đều hoàn toàn không cách gì che giấu đi cho được.
Chuyện bí mật như thế, làm sao nàng ta lại biết được?
Nàng ta không dám nhìn thẳng vào Lãnh Băng Cơ nữa, bèn cúi rạp đầu:
“Vương phi nương nương xin minh giám, Tri Thu thực sự là bị người ta hãm hại. Tri Thu oan uổng quá”
“Chuyện người bị người ta hãm hại là thật, nhưng người hoàn toàn không hề oan khuất chút nào đâu. Nếu như Vương gia biết được chuyện người vứt sạch chén cháo gà kia, không hề dùng lấy một ngụm mà chỉ tương kế tựu kế để toan tính hắn, thì không biết là hắn sẽ nổi giận đến mức nào đấy nhỉ”.
Tri Thu hoảng hốt thật sự, nàng ta quả nhiên biết hết tất cả. Cứ như mọi thứ từ đầu đến cuối đều là do nàng ta mưu đồ mới đúng.
Người đàn bà này quả thực quá đáng sợ, nàng ta sao mà lại có thể là Lãnh Băng Cơ im hơi lặng tiếng trong phủ tướng được kia chứ? Ta vốn dĩ chẳng hề xem nàng ta ra gì, hôm nay thế mà thua trong tay nàng ta, còn bị nắm lấy đằng chuối. Sống, hay chết của ta bây giờ đều chỉ dựa vào một câu nói của nàng ta thôi.
Nàng ta quỳ rạp trên đất, thể hiện ra sự khúm núm chưa từng có:
“Nô tỳ biết tội, khẩn xin Vương phi nương nương tha cho”
“Nhìn người sợ đến thể kìa, cái bản lĩnh, cái gan hùm lúc gây khó dễ cho Vương phi ta đây đi đâu mất rồi, hứ?”
Lãnh Băng Cơ cứ như chẳng thèm để bụng, vẫn nói:
“Nếu như ta để đề bạt người đến bên cạnh Vương gia, thì đó cũng là vì ta tán thưởng con người của ngươi, sao lại dễ dàng lấy đi tính mạng người như thể được?”
Tri Thu cực kỳ thấp thỏm:
“Vương phi nương nương tấm lòng từ bi bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ ngày sau quyết không dám gàn rỡ, nguyện một lòng nghe theo Vương phi nương nương sai phái”.
Lãnh Băng Cơ nở một nụ cười mỉm. Nói chuyện nói người thông minh đúng là tiết kiệm bao nhiêu sức lực. Hơn nữa, nha đầu này có bản lĩnh, dám xông pha, biết mình không thể dựa vào Lãnh Bằng Nguyệt được nữa thì lập tức đặt tiền cược vào mình đây.
Nàng nhẹ nhàng phất tay cho Tri Thu lui: “Quay về đi, chỗ của người ta sẽ cho người tới giúp đỡ, có nắm được vận may này hay không, tùy vào người đấy”
Tri Thu lui ra ngoài cùng một tầng mồ hôi nhễ nhại trên mái đầu. Lúc ban đầu có hơi tiếc rẻ vì sự hấp tấp khi mình đã ra quyết định quá vội vàng. Dù sao thì Lãnh Băng Cơ cũng đâu có được Vương gia yêu thích, địa vị trong phủ cũng ngả ngả nghiêng nghiêng, biết đâu một ngày kia còn bị đuổi ra ngoài nữa.
Nhưng rất nhanh chóng, khi nhìn thấy Mộ Dung Phong nhắm thẳng Triều Thiên Khuyết này mà đến thì trong thâm tâm run lên từng cơn. Lãnh Băng Cơ cao tay như thế, Lãnh Băng Nguyệt chưa chắc có thể đầu thắng được nàng ta.
Nàng ta cúi người hành lễ với Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong dừng bước, nhìn nàng ta hồi lâu, sau lại bước thẳng ngang qua nàng ta, đi vào trong.