Tiết thị nói, Lãnh Băng Nguyệt đã bán đi hai cửa tiệm còn lại trong tay.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy hơi kỳ quái, trong tay Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn chút vốn liếng, nếu không cũng không thể ngồi không mà có ăn được. Vì sao bây giờ nàng ta lại nỡ bán cửa tiệm đó đi? Về sau không phải mất nguồn tiền thu vào từ đó sao.
Tiết thị che miệng, bà cũng khó che giấu việc mình đang cười trên nỗi đau của người khác: “Xem ra Vương phi nương nương không biết rồi,việc kinh doanh hai cửa tiệm đó của nàng ta đã rơi xuống đáy vực rồi, e là thu không bù được chỉ”
Lãnh Băng Cơ càng thêm kinh ngạc: “Không phải chuyện làm ăn từ trước đến giờ vẫn rất ổn định sao?”
“Tướng gia suy đoán, sợ rằng nhị tiểu thư đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó nên bị người ta giở thủ đoạn sau lưng. gì đó lợi hại gì, cho nên sau lưng bị người động tay chân.
Ông chủ một cửa tiệm sát vách một trong hay cửa tiệm kia đã chuyển sang kinh doanh loại hàng giống như của Lãnh Băng Nguyệt nhưng giá thấp hơn khoảng một phần mười nên cửa tiệm của nàng ta không cạnh tranh được”
Một cửa hàng son phấn bột nước kia dùng hàng giả, tự phá vỡ thương hiệu của mình. Đây chính là những chuyện trong mấy ngày hôm nay, nếu không phải có người đứng đăng sau gây trò thì làm sao có thể trùng hợp như vậy được?”
Không biết làm sao, Lãnh Băng Cơ đột nhiên nhớ lại câu nói ngày hôm đó Cừu thiếu chủ đã nói với nàng trước khi đi.
Nói là phải tặng cho hắn ta một phần lễ lớn, không lẽ chính là nói chuyện này sao?
Mặc dù giao tình của hai người không được tốt lắm nhưng con người hẳn ta vừa chính vừa tà, tính tình cổ quái, làm chuyện gì cũng không theo lẽ thường. Những chuyện hại người không lợi mình này nói không chừng chính là do hắn làm ra, mục đích duy nhất cũng chỉ là làm hắn vui.
Nàng hơi chột dạ hỏi Tiết thị: “Lẽ nào phụ thân không giúp đỡ điều tra thêm sao?”
Tiết thị gật đầu: “Có điều tra qua nhưng không có manh mối gì cả, mấy chuyện này lại không liên quan tới nhau, Tướng gia cũng nói có lẽ là do mình quá đa nghi.”
Lãnh Băng Cơ rất hài lòng, những chuyện Cừu tư thiếu này làm rất đi vào lòng nàng, hơn hẳn so với Mộ Dung Phong.
Phong Vương phủ.
Lúc Lãnh Băng Cơ không có ở phủ, có khách tới chơi.
Công chúa Như Ý dẫn theo mấy tiểu thư quyền quý trong triều, sai người đưa thiếp bái tới, nói là nghe tin mắt của Cẩm Ngu bị thương nên đặc biệt đến thăm.
Người gác cổng không dám chậm trễ, cuống quýt đưa tất cả mọi người đến Tê Hà uyển – nơi Cẩm Ngu đang ở hiện giờ.
Như Ý được đám người xung quanh vây quanh nên vênh cao cằm tự đắc, nàng ta đánh giá Cẩm Ngu đang ngồi trước mặt, khóe miệng hơi cong lên.
Mẫu hậu kiêng kị quyền thế của tướng phủ, nhiều lần dặn dò nàng ta không được trêu vào Lãnh Băng Cơ, tránh gây thù kết oán cho ca ca.
Đại tẩu cũng tận tình khuyên bảo, nói tất cả những khúc mắc giữa nàng ta và Lãnh Băng Cơ đều là do hai người Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu tạo ra, rõ ràng là muốn lấy nàng ta ra làm bia đỡ đạn.
Gió thể hiện tính tình của mưa, im lặng suy nghĩ một hồi thấy những gì Hiên Vương Phi nói cùng có lý nên nàng ta càng nuốt không trôi cục tức này.
Hiện giờ, có ba người phụ nữ đang sống trong Phong vương phủ, Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu, cả ba người này đều có mâu thuẫn với nàng ta. Ba người phụ nữ cùng sống dưới một mái nhà, cùng tranh giành một người đàn ông, chiến tranh liên miên, tại sao nàng ta lại không thể tới đổ thêm dầu vào lửa.
Cẩm Ngu được Đại Mạt dìu ra ngoài viện, hành. lễ thỉnh an với Như Ý.
Như Ý dìu nàng ta đứng lên, xem xét cẩn thận con mắt của Cẩm Ngụ, thở dài tiếc nuối: “Đôi mắt sáng liếc nhìn như làn thu thuỷ ẩn tình, một đôi mắt đẹp như vậy sao nói mù là có thể mù luôn được chứ? Các tỷ muội thương lượng xong tới thăm muội thì mới biết muội đã tới Phong Vương phủ.”
Cẩm Ngu cúi đầu, hơi buồn bã: “Lãnh trắc phi có lẽ cũng chỉ là nhất thời thất thủ chứ không phải là cố ý”
Như Ý lại ngó nghiêng phải trái rồi bất bình nói: “Đều nói Tam ca thiên vị Lãnh Băng Nguyệt nên mới làm muội bị thương nặng như vậy, lại còn không động tới một sợi tóc nào của nàng ta nữa. Chẳng lẽ mọi chuyện cứ kết thúc như vậy sao?”
Các tiểu thư quyền quý đứng bên cạnh đã hiểu được ý của Như Ý từ lâu nên phụ họa theo: “Lúc đầu Phong Vương gia không phải rất yêu chiều quận chúa Cẩm Ngu sao, sao vừa xảy ra chuyện là quan hệ đã trở nên xa cách như vậy?”
“Đúng vậy, sao có thể lạnh nhạt với muội như vậy? ở đây cách xa chính viện như vậy, có phải là vứt muội ở đây không quan tâm chăm sóc tới không? Hiện giờ mắt của muội không tiện lắm mà cũng không phái thêm mấy người tới để hầu hạ sao?”
Người này một câu, người kia một câu, nói nhiều đến mức Cẩm Ngu không dừng được nữa, nàng ta lâm vào một tình thế vô cùng khó xử.
Bình thường nàng ta hay khoe mế trước mặt mọi người, vì cố giữ lấy sĩ diện nên bây giờ thế nào nàng ta cũng phải giả vờ tiếp: “Không phải đâu, biểu ca rất quan tâm ta, còn dặn dò Lãnh Băng Nguyệt phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của ta.
Chỉ có điều ta thích yên tĩnh, không thích người khác cứ lượn qua lượn lại trước mắt mình”
Như Ý nửa tin nửa ngờ: “Lãnh Băng Nguyệt kia ỷ được sủng sinh kiêu, làm sao có thể quan tâm chăm sóc muội được? Cẩm Ngu, muội không cần phải miễn cưỡng tươi cười trước mặt các tỉ muội. Nếu Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt bắt nạt muội thì muội cứ nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ trút giận thay cho muội”
Cả đám tiểu thư quyền quý đứng xung quanh xem náo nhiệt còn sợ mọi việc chưa đủ lớn: “Đúng vậy, muội phải ăn nhờ ở đậu, không danh không phận. Hiện giờ Phong Vương phủ đều nghe theo hai vị phu nhân kia, sợ rằng đã quên mối tình thanh mai trúc mã với muội từ lâu rồi, muội không trông cậy được vào đâu nữa. Nếu có nỗi khổ gì thì cứ nói ra”
Để cho chúng ta cùng được vui vẻ.
Cẩm Ngu mặc dù không nhìn thấy niềm vui thích khi những người này không hề giấu diếm mà cười trên nỗi đau của người khác nhưng nàng ta có thể nhận ra những người này không chút kiêng dè và sự châm biếm trong giọng nói của.
Bọn họ làm gì có phải là tới thăm nàng ta, đòi lại công bằng cho nàng ta? Mà đơn giản là tới để nghe ngóng xem nàng ta đã bị đuổi ra khỏi viện chính chưa, đã rơi rớt khốn đốn đến đâu.
Nhất thời, khuôn mặt Cẩm Ngu nóng bừng như bị thiêu đốt, nàng ta bị cả một đám người chế nhạo đến mức á khẩu không nói được gì.
Lúc trước nàng ta nói dối quá nhiều nên hiện giờ không thể thu dọn được hiện trường nữa. Vậy mà đám người này.
dùng danh nghĩa là đến ra mặt trút giận thay cho nàng ta. Cẩm Ngu thẹn quá hóa giận, nhưng nhất thời nàng ta không bộc phát ra ngoài.
Cẩm Ngu miễn cưỡng cười vui vẻ: “Không dám làm phiền tới các tỷ muội, biểu ca đối xử với ta rất tốt, hạ nhân cũng hầu hạ rất chu đáo”
“Vậy sao?” Như Ý cố tình kéo dài âm cuối: “Nhưng những gì Lãnh Băng Nguyệt nói ở bên ngoài khác hẳn với những gì muội nói”
Cẩm Ngu cười ngượng ngùng rồi vội vàng đổi đề tài, nàng ta gọi Đại Mạt tới để sắp xếp chỗ ngồi và hầu hạ nước trà, trái cây.
Trong viện cũng chỉ có Đại Mạt với Linh bà hầu hạ ở phía trước, hai người nhất thời luống cuống tay chân, không lo được hết mọi chuyện.
Cẩm Ngu kéo Linh bà sang một bên, thấp giọng nói: “Linh bà, lần này bà nhất định phải giúp ta lấy lại được mặt mũi”
Linh bà liếc mắt: “Quận chúa định lấy lại thế nào?”
“Tôi muốn làm ả Lãnh Băng Nguyệt kia phải đẹp mặt!”
“Quận chúa muốn lão nô thi thuật?”
“Ta biết bà có khả năng này. Có phải bà đã thu thập gần đủ được những đồ để thi triển pháp thuật rồi đúng không? Chuyện này đối với bà có lẽ là dễ như trở bàn tay thôi đúng không?”
“Muốn Lạnh Băng Nguyệt ngoan ngoãn nghe theo lời của quận chúa không phải là chuyện gì khó. Thế nhưng loại vu thuật này ăn nhau ở xuất kỳ chế thắng. Để trút giận mà quận chúa lại làm lộ con át chủ bài của tôi ra như vậy. Như thế có phải là ham cái nhỏ mà mất cái lớn không?”
“Ta không bảo bà đối phó với Lãnh Băng Cơ. Lãnh Băng Nguyệt ngu dốt, cho dù có tính kế nàng ta thì nàng ta chưa chắc đã nhận ra mình đã bị mê hoặc. Hơn nữa hiện giờ Lãnh Băng Cơ đang không ở trong phủ, hai bên thù địch đánh nhau, làm sao nàng ta biết được?”
“Nhưng lão nô vì quận chúa đã làm mắt mình bị thương, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu bây giờ thi triển pháp thuật răng lực khống chế sẽ trở nên kém đi”
“Nhưng bà cũng nhìn thấy bộ dạng hùng hổ dọa người, cười nhạo ta của bọn chúng rồi, nếu bây giờ ta không lật ngược lại tình thế thì về sau ta làm sau còn chỗ đứng trong cung được nữa”
Linh bà khẽ thở dài một cái: “Vậy được rồi, lão nô sẽ cố gắng thử một lần”
Lúc này Cẩm Ngu mới hài lòng xoay người lại, mỉm cười nhìn về phía mấy cô tiểu thư kia: “Trong tay ta không có nhiều người lắm, ta vừa lệnh cho Linh bà đi gọi Lãnh Băng Nguyệt tới giúp đỡ để chào hỏi các tỷ muội”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu ý nhau.