Chàng ngủ chút đi.
Mặc dù con vịt đã sắp tới miệng lại bay mất khiến Mộ Dung Phong rất không muốn, nhưng được người đẹp ôm trong tay và ngửi thấy mùi hương thơm ngát cũng đủ để giải tỏa cơn khát trong lòng, chưa kể hắn thực sự cũng đã kiệt sức.
Không khỏi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ trong tiếng dỗ dành của Lãnh Băng Cơ.
Hắn cứ cho rằng dù sao nữ nhân nằm trong lòng cũng đã vào bát rồi, nửa đêm dậy ăn cũng không sao. Ai biết được giấc ngủ này lúc tỉnh lại đã trưa ngày hôm sau, hơn nữa mọi chuyện lại có thay đổi.
Mộ Dung Phong đã cố gắng ngăn chặn tin tức về việc mất tích của Lãnh Băng Cơ hết mức có thế. Ngay cả lúc đi lục soát khắp nơi cũng lấy danh nghĩa là đi bắt trộm. Không ngờ tin tức không biết bằng cách nào lại bị rò rỉ, rồi tất cả mọi người đều biết khiến cả kinh thành như nổi sóng.
Bị phỉ tặc bắt đi vài ngày, liền nói này nói nọ người phụ nữ đó. Quả thật trên đời này có quá nhiều người thích tưởng tượng, đặc biệt là những người thích nghĩ xấu cho người khác.
Có vô số tin đồn, thậm chí là tin đồn bịa đặt, đã nhanh chóng trở nên phổ biến khắp các con đường, ngõ hẻm.
Đây rõ ràng là muốn hủy hoại danh tiết của Lãnh Băng Cơ.
Lúc hắn thức dậy, lời đồn đã bay khắp trời.
Đầu tiên, mấy người chị em bạn dâu với vương phủ cùng đến xin gặp, ngoài mặt thì bày tỏ sự chia buồn với Lãnh Băng Cơ, thật ra họ chỉ tò mò nhiều chuyện, muốn đến thám thính tình hình.
Lãnh Băng Cơ nghi ngờ về kẻ đã ám sát mình.
Theo lời Thẩm Phong Vân, những người có tư thù với nàng cũng chỉ có Lãnh Băng Nguyệt, Cẩm Ngu và Như Ý là có khả năng nhất. Nhưng bọn họ đều ở trong thâm cung hoặc phủ đệ, làm sao có thể biết được đám giang hồ kia?
Ngoài ra, có thể là sự tồn tại của đứa bé trong bụng làm chướng mắt ai đó.
Cô hướng ánh mắt về phía đám chị em dâu, vừa giả lả ân cần với họ, nhưng cũng lưu tâm những điểm đáng nghi của từng người Những vương phi này, hoặc an tĩnh thanh nhã, hoặc kiêu ngạo hồn nhiên, nhưng đều ăn nói lịch sự, không lộ chút gì.
Duy chỉ có Duệ Vương phi là người nhanh mồm nhanh miệng lại ăn nói thẳn lời nói đều tỏ rõ vẻ xem thường Lãnh Băng Cơ, nhiều lần phát ngôn không kiêng dè.
Xuất thân của Duệ Vương Phi không được coi là cao, tổ phụ là thái sư, đến đời cha nàng cũng chỉ làm một chức quan nhàn hạ ở Hàn Lâm Viện. Lãnh Băng Cơ không hiểu mình so với trước có gì xuất sắc hơn đâu.
Chẳng lẽ, chỉ vì hiện tại trong bụng nàng đang có cốt nhục của hoàng gia?
Mọi người đều nói nàng có bụng tròn, nhất định là đang mang hoàng tôn. Nếu thuận lợi sinh ra, sẽ là Hoàng trưởng tôn của vương triều Trường An.
Lãnh Băng Cơ hiểu một đạo lý: chó sủa là chó không cắn và ngược lại. Nếu một người đang muốn tránh khỏi nghi ngờ, sẽ không ăn miếng trả miếng với mình lộ liễu như vậy.
Đối diện với đám vương phi đang có ý dò xét, Lãnh Băng Cơ chỉ có giải thích một câu: Trị bệnh, cứu người.
Tin đồn lan truyền trong kinh thành, càng lớn càng khó chịu, thậm chí còn nói đến đứa con trong bụng nàng. Nói rằng khi nàng ở trong phủ đệ, nàng đã âm thầm cắm sừng Vương Gia.
Mặc dù Mộ Dung Phong có năng lực nhưng cũng không ngăn được miệng của tất cả bách tính.
Lãnh Tướng mấy ngày nay không được khỏe, nghe xong thì lo lắng rồi đổ bệnh. Vì không muốn lời ra tiếng vào của quần thần trong triều mà mấy ngày nay ông cáo bệnh không lên triều.
Sau khi Lãnh Băng Cơ biết chuyện, cô ấy đã đến Tướng Phủ, hầu bên giường hai ba ngày cũng không trở về Vương phủ.
Hơn nữa, lời đồn cũng đã lan vào trong cung. Thái hậu cùng Huệ phi sai người gọi Mộ Dung Phong đến hỏi han. Không biết đã nói những gì, nhưng lúc trở về phủ Mộ Dung Phong không nói lời nào, lại có chút tức giận. Lãnh Băng Cơ hỏi gì cũng chỉ nói rằng hắn sẽ xử lý ổn thỏa, bảo nàng không cần quá lo lắng.
Lãnh Băng Cơ mặc dù cũng không quá coi trọng thanh danh của mình, nhưng đối mặt với những lời bàn tán, ánh nhìn kỳ quái của người khác, đối diện với tiếng thở dài của Hữu Tướng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy phiền não.
Nàng biết rằng nếu vấn đề này được xử lý không đúng cách. Mọi người ai cũng biết, hoàng gia e rằng sẽ không dung thứ cho một hoàng tử phi đã bị tiếng nhơ. Để duy trì thể diện của hoàng gia, cho dù không xử lý mình, đứa trẻ này sau khi sinh ra cũng sẽ không được giữ lại bên cạnh mà nuôi dưỡng.
Mộ Dung Phong chịu áp lực không nhỏ. lần đầu tiên hắn biết được sự sắc bén của thanh kiếm dư luận có thể giết người trong vô hình. Hắn muốn bảo vệ Lãnh Băng Cơ, không muốn để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Dùng bạo lực trấn áp, chỉ càng làm tin đồn càng mạnh mẽ hơn Nháy mắt đã đến đại hôn của Như Ý. Lãnh Băng Cơ, với tư cách là chị dâu, cũng đến đưa dâu.
Theo quy định của vương triều Trường An, vào ngày công chúa xuất hành, trong cung sẽ không tổ chức yến tiệc. Khi đến giờ lành, công chúa sẽ quỳ lạy từ biệt hoàng thượng và hoàng hậu, lên đường xuất cung đến thẳng phủ Phò mã.
Các vị thần vương, vương phi, mệnh phụ phu nhân sẽ tháp tùng xe ngựa công chúa, chính là người nhà đưa dâu.
Đến khi công chúa vào hoa viên, phò mã gia mới tổ chức yến tiệc thết đãi đoàn đưa dâu là thân vương và các quan viên, mệnh phụ. Sau khi công chúa và phò mã làm xong lễ hợp cần, thì mới xem như lễ thành.
Bây giờ Lãnh Băng Cơ đang ở đầu sóng ngọn gió, nàng không muốn công khai đi tới mấy dịp thế này. Nhưng nếu không đi thì là thất lễ, suy đi nghĩ lại đến nhức đầu.
Trời vừa sáng, Lãnh Băng Cơ và Lãnh Bằng Nguyệt đã vào nội cung.
Quả nhiên, dọc đường có không ít cánh tay chỉ trỏ, ánh mắt dò xét. Lần trước oai phong bao nhiêu, thì lần này xấu hổ bấy nhiêu.
Lãnh Băng Nguyệt sợ Mộ Dung Phong lại nghi ngờ chuyện này do mình bày ra, nên rất cần trọng trong lời nói cử chỉ, không dám chế giễu Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ chỉ giả vờ như không nghe thấy, liếc nhìn qua Như Ý công chúa trong đám đồng.
Mặc trên người áo cưới, cao quý hết mực, những sắc mặt lại rất khó chịu, đôi mắt sưng đỏ như thể vừa mới khóc.
Có lẽ nàng ta đang luyến tiếc cuộc sống trong cung và không nỡ rời xa phụ hoàng mẫu hậu?
Xung quanh như Ý có rất nhiều người nói những lời chúc tốt lành. Như ý cuối đầu không nói lời nào, trong hoc mắt cứ ngân ngấn lệ. Nhác thấy Lãnh Băng Cơ nàng ấy liền lý nhìn đầy thống hận.
Lãnh Banca cảm thấy thật không hiểu được. Không biết rốt cuộc đã đắc tội gì với nàng ấy. Rõ ràng nàng ta là người định giết người, chẳng lẽ còn không cho nạn nhân chống cự sao?
Lúc vô trang chúc tách ra khỏi đám đông, vòng eo thô dày, So với người đang mang thai như nàng còn đầy đặn hơn.
Lộc vụ lôi kéo nàng qua một bên tìm chỗ ngồi lấy ra một ít hạt dẻ:”ăn không, ngọt lắm đấy?”
Lãnh Băng Cơ cũng không khách sáo:” Như Ý sao thế?”
Lục Vụ vươn cổ liếc nhìn Như Ý, sau đó dựa sát vào người Lãnh Băng Cơ, thấp giọng nói: “Đêm qua khi phụ hoàng và các phi tần nói chuyện, ta đã nghe lén được. Hình như Như Ý hối hận, không muốn lấy chồng nữa”.
“A? Đã đến lúc quan trọng này rồi, đừng nói là công chúa, đến cả gia đình bách tính tầm thường, sợ là cũng không đồng ý. Đã xong từ đầu rồi, sao giờ lại hối hận chứ?”
Lục Vụ khẽ thở dài, ra vẻ thần bí nói: “Lúc trước hoàng hậu nương nương phải một cung nữ thử hôn đi cùng đoàn tùy tùng mạng của hồi môn đến phủ phò mã”
Lãnh Băng Cơ trợn tròn mắt. Cung nữ thử hôn là lần đầu nàng mới nghe đến. Trước khi hoàng đế gả con gái, sẽ phải một cung nữ xinh đẹp thông minh đến phủ phò mã trước. Nàng sẽ cùng phò mã làm việc vui vẻ trên giường trước, thử xem phò mã có bệnh ẩn gì không. Sau khi qua tất cả các ải, đợi đại hôn của công chúa xong, cung nữ này có thể ở lại bên công chúa, hoặc là được làm trắc thất, hoặc được làm nha hoàn cận thận.
Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước Tiết Di nương đã từng thuận miệng nhắc đến, nói là vị Kim tam công tử này có chút khuyết điểm: “Đừng nói với ta, vị phò mã này không được nhé?”
Lục Vụ lắc đầu: “Cái đó thì ta cũng không rõ. Dù sao, cung nữ thử hôn sau khi hồi cùng liền báo cáo tình hình với hoàng hậu, Như Ý liền nói là không muốn xuất giá nữa”