Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 180: Chương 180: Phá vỡ bí mật của người khác




Lòng bàn tay và trán của Lãnh Băng Cơ đều đổ mồ hôi, miệng nước khô cằn, lời nói không được mạch lạc.

“Chúng ta cũng không phải là phu thê thật, làm sao có thể ngủ chung giường?”

“Sau khi ngủ chung giường, chẳng phải trở thành phu thê thật sự sao?”.

“Không, ý của ta là thế này…” Lãnh Băng Cơ căng thẳng, lại bắt đầu nói lắp: “Ta, ta vẫn chưa sẵn sàng. Chúng ta đã nói từ trước rồi mà, chỉ là hình thức thôi.”

“Cho dù chỉ là hình thức thì cũng phải làm cho đàng hoàng chứ đúng không? Mọi người trong Vương phủ đều biết bản vương không đụng đến nàng, nhưng đột nhiên có một đứa nhỏ, mọi người đều sẽ cảm thấy rất hoang đường”

Tại sao Lãnh Băng Cơ lại cảm thấy có mùi vị gì đó không đúng, giống như là từng bước đẩy chính mình đến tình thế tuyệt vọng, không có cách nào khác ngoại trừ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Mộ Dung Phong?

Đã nói là sẽ phải hòa ly, từ thế, nước lửa xung khắc, không đội trời chung đâu rồi?

Mộ Dung Phong luôn mang trên mình bộ mặt đáng thương như bị cưỡng bức, bất lực, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ chính nghĩa. Cuối cùng vẫn chính là khuôn mặt bị thế lực chèn ép, như một nạn nhân bị cưỡng chế. Nhưng nói cho cùng, nạn nhân vẫn là chính mình mà thôi?

Hắn rõ ràng là lộ ra hàm răng sắc nhọn và chiếc lưỡi tham lam. Hắn cũng vô cùng thích thú tận hưởng cảm giác sung sướng khi chơi đùa với con mồi trong tiếng vỗ tay.

Lãnh Băng Cơ đã cố gắng hết sức để chỉ dẫn và hướng dẫn, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không làm rõ được là mọi thứ đã xoay chuyển từ khi nào. Bởi vì từ đầu đến cuối, Mộ Dung Phong luôn chê bai, khinh thường nàng.

Tại sao vừa mới nước sâu lửa nóng, mà bây giờ lại rơi vào hũ mật chứ? Nàng vẫn còn đang ngẩn người, thì Mộ Dung Phong đã đứng dậy rồi.

“Bản vương đi tắm rửa một cái, để nạp năng lượng….

“Không đúng!” Lãnh Băng Cơ rốt cuộc có phản ứng, có chuyện gì không ổn: “Từ đầu đến cuối đều là Mộ Dung Phong chàng chỉ đạo mọi thứ, vốn dĩ chàng chưa từng hỏi qua ta gì cả”

Mộ Dung Phong cười khẽ: “Nhưng phu nhân mỗi lần như vậy đều rất nghe lời. Bản vương cứ tưởng đây là ý của phu nhân”

Cuộc sống của ta mỗi lần đều bị đe dọa, ta có thể không tuân theo sao? Lãnh Băng Cơ ngay lập tức muốn khóc, nhưng lại không ra nước mắt.

Nàng cảm thấy nếu giữ lại đứa bé này sẽ là một quyết định sai lầm khi bỏ đứa bé này, bởi vì đứa bé này quá chống đối mẹ mình rồi.

Mộ Dung Phong đã có tâm trạng tốt nên thế là rời đi.

Lãnh Băng Cơ hờ hững rùng mình: “Nhi Nhi, Vương ma ma! Đóng cửa!”

Ngày thứ hai, tin tức về việc Lãnh Băng Cơ mang thai đã lan truyền như cháy rừng trong phủ. Những người trong phủ rất ngạc nhiên, nhưng đó là chuyện đương nhiên.

Đương cục chấp mê, người ngoài cuộc đều rõ, người ngoài cho rằng Vương gia Phong không công bằng với Vương phi, thủy hỏa bất dung.

Nhưng người trong phủ thì lại hiểu rõ, Vương gia và Vương phi ngày nào cũng ôm ấp âu yếm. Ôm cũng ôm qua, bế cũng bế qua, chuộng Vương phi tới vô pháp vô thiên, lại còn dám tới thư phòng hú hí với nhau.

Ngược lại, Trắc phi này dường như không nhiễm khói bụi trần tục. Lúc ở cùng Vương gia, giống như thần tiên với nhau. Vương gia trước mặt nàng ấy không hề có thất tình lục dục, một chút tươi mới cũng không có.

Vì vậy, đối với những hạ nhân vốn thích xì xào bàn tán, lúc này sẽ có thứ để nói rồi. Họ tưởng như bắt được hai người có gian tình với nhau.

Miệng lưỡi họ, còn dữ dội hơn các thầy kể chuyện trong quán trà.

Chở than giữ trời tuyết thì khó, rắc họa trên thảm thì dễ. Một Triều Thiên Khuyết lúc nào cũng cách xa với thế tục trong một lúc trở nên thơm phưng phức như cái bánh.

Hơn nữa, lễ vật từ các phủ cũng liên tục được gửi tới Triều Thiên Khuyết chật kín bãi, so sánh giữa hai gian, kiểu kiến trúc hoa tử đằng càng thêm vắng vẻ.

Ngay cả lương y trong phủ cũng chạy đến Triều Thiên Khuyết tham gia náo nhiệt: “Sư phụ, để ta bắt mạch cho ngài nhé? Hãy cho đệ tử xem, long mạch này như thế nào?

Lãnh Băng Cơ trợn mắt nhìn hắn: “Vậy thì ông nên hỏi ý kiến của những lão già như Kim Thiên Lam, đây thuộc về vấn đề Phong Thủy”.

Con khỉ già trên vai lương y được thả ra, Vương ma ma và Điêu ma ma cùng máy người khác lấy đậu phộng trêu chọc nó, và họ đã có một cuộc trò chuyện sôi nổi.

Lương y hạ giọng: “Ngày thường nương nương phải cẩn thận ăn uống Lãnh Băng Cơ biết mình nhất định sẽ không vụ vợ: “Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi. Ông không không cần giấu giếm. Có nhiều thứ ông biết rõ mà”

“Mấy ngày trước, Vương ma ma của nương nương có hỏi ta một ít hoa hồng Tây Tạng.”

Lãnh Băng Cơ kinh ngạc nhướng mày: “Bà ấy nói cái gì?”

“Bà ấy nói rằng kinh nguyệt của nàng không đều và luôn uống phương thuốc này. Bên trong có hoa hồng Tây Tạng, muốn lấy một ít để nấu cháo cho nương nương”

“Ông không cho?”

“Đó là đương nhiên”

Lãnh Băng Cơ sở miệng mình. Ngày hôm qua nàng còn đang thắc mắc, làm sao Lãnh Băng Nguyệt biết mình có thai? Cách đơn giản là nhìn vào dáng người, tuy có hơi xồ xề nhưng nếu không có ý thì cũng chẳng ai nghi ngờ đúng không?

Chẳng lẽ là Vương ma ma?

Nhi Nhi luôn bí mật theo dõi hành tung của bà ấy, mấy ngày nay bà ấy luôn tuân thủ các quy tắc và làm việc siêng năng, không thấy bất kỳ liên lạc nào giữa bà ấy và Lãnh Băng Nguyệt, còn tưởng là đã tỉnh ngộ rồi.

Nàng ấy trả lời một cách thờ ơ, và khi vị lương y đã rời đi, nàng gọi Vương ma ma tới.

“Mấy ngày nay, người của Lãnh Bằng Nguyệt tới kiểm bà sao?”

Vương ma ma chững lại: “Nhị tiểu thư sắp đến kỳ kinh nguyệt, không chịu được đau đớn nên Triệu ma ma tới nhờ ta xin phương thuốc lúc trước của nương nương”

“Và sau đó?”

“Lão nô không biết Vương phi nương nương mang thai, nương nương, ta thấy nương nương hai tháng này chưa có kinh, lại còn tưởng rằng đơn thuốc có tác dụng phụ, nên ta nói thật”

Thì ra là vậy.

Triệu ma ma thật là xảo quyệt, chắc hẳn bà đã nghe thấy lời nói của Vương ma ma có gì đó không bình thường.

“Bà ấy còn yêu cầu người làm gì nữa? Tại sao lại tự mình chủ trương tới phủ lương y lấy hoa hồng Tây Tạng?”

Vương ma ma cảm thấy áy náy trong lòng, chuyện nhỏ như thể, tại sao nương nương lại biết rõ như vậy. Xem ra trong phủ có không ít tại mắt.

Vì vậy, bà hoàn toàn không dám giấu giếm mà thú nhận với Lãnh Băng Cơ.

“Sau này Triệu ma ma có nói, nếu cuối tháng nương nương chưa tới kỳ, thì có lẽ mấy ngày nay giận Vương gia mà huyết ứ khí đới. Chỉ cần đến phủ lương y lấy một ít hoa hồng Tây Tạng nấu cháo cho nương nương ăn là được.”

Vừa dứt lời, bà ấy liền sửng sốt, quỳ trên mặt đất “phịch” một cái: “Tiểu thư tha mạng, lão nô không biết lúc đó có mang thai, tưởng rằng không có chuyện gì, nếu không ta chắc chắn không dám làm những thủ đoạn như vậy.”

Lãnh Băng Cơ nhất thời không thể phân biệt được, những gì Vương ma ma nói là thật hay giả. Nàng không rõ bà ấy có bí mật báo tin cho Lãnh Băng Nguyệt hay vô ý tiết lộ. Bị Triệu ma ma lợi dụng.

Hôm nay bí mật đã bị phá vỡ.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, tháo trang sức vòng kẹp tóc, xõa mái tóc dài.

“Từ vết xe đổ của Minh Nguyệt, ta tin rằng Vương ma ma không hồ đồ như thế mà làm những chuyện bán chủ cầu vinh như vậy.”

Liên quan tới chuyện của Minh Nguyệt, Vương ma ma cũng có nghe qua.. Minh Nguyệt đã nhận được lợi ích từ Kim di nương, thay bà ta bán mạng hại người. Kết quả là con thỏ gian xảo chưa chết, con chó đang chạy trốn của hắn đã bị Kim Thị đề phòng và xử lý trước.

Lãnh Băng Cơ rõ ràng là có ý gì đó, nhắc nhở bản thân không nên làm những việc có lỗi với nàng ấy.

Vương ma ma nhớ tới lời uy hiếp mà Triệu ma ma nói với mình. Trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Lão nô không dám”

Lãnh Băng Cơ thấp giọng thở dài: “Ta biết, hồi đó Kim Thị đã lấy giấy bán thân để uy hiếp bà, chắc chắn đã làm ra những chuyện có lỗi với ta.

Cho nên, bà trở thành cán dao để Lãnh Bằng Nguyệt cầm lấy mà uy hiếp đúng chứ?”

Thân thể Vương ma ma run lên, trong lòng chật vật không biết nên trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.