Phương Phẩm Chỉ cười khúc khích, vô cùng phản đối “Không phải vừa nãy nàng còn bảo để cho nàng quyết định sao? Cách này vốn đã có rồi, chỉ cần nàng có thai, nói không chừng chính là của Mộ Dung Phong. “Mẫu bằng tử quý”, đừng nói là của Mộ Dung Phong, cho dù là Huệ Phi, cũng sẽ không bao giờ thèm đụng đến đầu ngón tay của nữa là, nói gì đến việc để nàng hầu hạ quận chúa Cẩm Ngu, đến lúc đó sợ rằng phải đảo ngược lại, để quận chúa bưng nước rửa chân cho.
nàng”
Căn bản là Phương Phẩm Chỉ cũng không muốn nói như vậy, chủ yếu là đùa cho vui, trong lòng Lãnh Băng Nguyệt lại nhịn không được mà có suy nghĩ khác.
Mặc dù bây giờ nói rằng Mộ Dung Phong sủng ái Lãnh Băng Cơ, nhưng dù sao, trong đầu chàng vẫn nghĩ đứa con trong bụng của Lãnh Băng Cơ không phải của chàng. Giả dụ như quả thực mình có thai, một đứa con do chính mình sinh, một đứa con rơi, Mộ Dung Phong cũng đâu phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ xem trọng đứa con ruột của mình hơn.
Sau này gia sản của vương phủ, thậm chí… dã tâm còn lớn hơn, nói không chừng đều sẽ thuộc về đứa nhỏ này.
Trong lúc nhất thời, thế mà thực sự lại có chút rung động.
“Chàng ấy chưa từng chạm qua ta, sao có thể có con được?” Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy chua xót, không hề vui.
Phương Phẩm Chỉ lại hoàn toàn không để ý đến, khẽ nói: “Trinh tiết của gái trong lầu xanh đều phải sống chết mất đi rất nhiều, chẳng phải tú bà cũng dạy phải ngoan ngoãn nghe lời sao? Càng chưa nói đến là một người đàn ông, muốn khiến cho hắn ta ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, không phải là dễ như: trở bàn tay sao?”
“Làm gì mà dễ như chàng nói vậy, tất cả mưu mẹo của ta đều đem ra hết rồi, chàng ấy hoàn toàn không hề có chút để ý gì. Chàng cho rằng ai cũng háo sắc như chàng sao? Bằng không ta tốn nhiều ngân lượng như thế để mua Ngưng Hương đan về làm gì?”
“Cách như lời nàng nói là đánh đàn ca hát sao? Hắn ta chính là hoàng tử, trong hoàng cung có dạy nhạc, từ nhỏ có cảnh nào mà chưa từng thấy qua? Xét thấy nàng đúng là không có kiến thúc cơ bản của một người con gái.”
Lời nói này khiến cho Lãnh Băng Nguyệt vô cùng động lòng. Dù sao, giữa nàng và Phương Phẩm Chỉ cũng là mối quan hệ lén lút, vụng trộm, đơn thuần chỉ là để giải tỏa, còn trong lòng vẫn luôn nghĩ về Mộ Dung Phong. Nếu như có thể lấy được sự sủng ái của Mộ Dung Phong, thì quyền thế, địa vị, thứ gì cũng có cả.
Nàng ta nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của Phương Phẩm Chỉ: “Chàng có cách gì hay không? Nhanh dạy ta một chút đi.”
Phương Phẩm Chỉ cố ý chống nạnh: “Dạy nàng làm sao câu dẫn đàn ông sao, ta làm gì mà độ lượng đến thế.
Lãnh Băng Nguyệt sao có thể dễ dàng chịu thua, liệu bản thân có thể chuyển mình, liệu có thể giữ được đôi mắt ấy, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Mộ Dung Phong. Thủ đoạn người con gái muốn giữ lấy được trái tim của người đàn ông dù có thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, đó chính là giữ lấy quả thận của chàng ta, nàng ta nhất định phải khiến Mộ Dung Phong chết mê chết mệt vì mình.
Phương Phẩm Chỉ xoay lại nhào đến bên người Lãnh Băng Nguyệt một lần nữa: “Cách thì có rất nhiều, nếu như muốn biết, ngủ với sư phụ đi, đợi lát nữa ta sẽ tay trong tay dạy cho nàng”
“Đáng ghét, người ta đang nói chuyện đàng hoàng mà chàng lại chả nghiêm túc.”
Hai người lại một lần nữa dính nhau như keo với sơn, hí hửng, làm loạn cả một buổi. Đến khi nghe thấy ngoài có tiếng Triệu ma ma hét lên: “Tri Thu, ngươi đang làm gì đó?”
Lập tức liền bị dọa đến mất hồn, luống cuống tay chân vội vàng trèo xuống giường, lập cập mặc quần áo vào.
Trong sân, Tri Thu không nhanh không chậm nói: “Trời tối nhanh quá, nô tì thấy quần áo của tiểu thư còn phơi ở bên ngoài nên nô tì đi thu vào ạ”
Triệu ma ma vẫy tay với nàng ta: “Không vội, người lại đây, †a có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì thế?” Tri Thu vừa nói vừa tập tễnh bước đến: “Hôm nay có cô nương Tiểu Chỉ nhà họ Kim đến không phải sao? Triệu ma ma không cần đến trước hầu hạ sao? Đứng trước cửa để tránh quấy rầy”“
“Cô nương Tiểu Chỉ và phu nhân có chuyện cần nói, ta đứng đó làm gì? Ngươi cũng không cần đến làm phiền đâu.”
Triệu ma ma có chút khẩn trương: “Lại đây giúp ta gỡ dây thừng đi, cái này rối thành cả cục Tiếng bước chân của Tri Thu xa dần.
Hai người lại sợ bóng sợ gió, không hẹn mà cùng thở dài một hơi, cũng không còn suy nghĩ muốn tiếp tục nữa.
Phương Phẩm Chỉ ngồi trước gương lăng hoa chải lại tóc của mình, rồi đánh thêm chút phấn.
“Xem ra nha đầu này không một lòng với nàng nhỉ? Còn giữ trong viện làm gì, chỉ thêm tai họa”
Lãnh Băng Tuyết nói với giọng căm hận: “Nè, không quen làm người vô ơn, từ nhỏ đã ở cùng ta, nàng ta là tâm phúc của ta, ai biết được lại có dã tâm, mơ tưởng đến Mộ Dung Phong.
Bây giờ trèo lên giường Mộ Dung Phong, giữ nha đầu này lại để ta có thể dễ canh chừng”
“Nhưng bây giờ xem ra, lại trở thành cái gai trong mắt.
Nàng ta đã ghi hận trong lòng với ta, nhất định sẽ nghĩ cách báo thú, xem có thể tìm cái kế nào đó, không để lại vết tích mà đuổi ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc”
Phương Phẩm Chỉ thuận tay lấy bút vẽ mày kẽ lại lông mày: “Đối phó với loại nha đầu này, cách rất đơn giản, cứ nhắm mà bắt lấy nhược điểm chết người của ả ta, không sợ ả ta không ngoan ngoãn nghe lời. Hôm khác có cơ hội, ta giúp nàng dạy dỗ ả ta một phen. Tình cách có ương bướng cũng không sợ”
Lãnh Băng Nguyệt hừ nhẹ: “Chàng nhìn trúng nàng ta rồi sao?”
Phương Phẩm Chỉ xoa xoa mặt nàng ta: “Ăn qua cao.
lương mỹ vị rồi, ai còn yêu thích mặt bánh bao nữa chứ?”
Sau đó cúi người, thì thâm bên tai nàng ta mấy câu: “Thế nào?”
Lãnh Băng Nguyệt đẩy hắn ra: “Đúng là lòng dạ đen tối”
Phương Phẩm Chỉ cười đầy xấu xa: “Còn không phải là vì nàng sao? Vì nàng mà ta mới tính kế hoạch lâu dài.”
Lãnh Băng Nguyệt cắn răng nói: ‘Được, thế nghe lời chàng, †a sớm đã muốn nhìn xem sắc mặt của nàng ta rồi. Nhưng vì ngại vương gia, nên còn ném chuột sợ vỡ bình. Chỉ cần nắm được nhược điểm của nàng ta, sau này mới có thể chết tâm một lòng hầu hạ ta”
Phương Phẩm Chỉ lại bôi lên môi chút son, rồi mới xách giỏ lên, lắc mông ra khỏi Tử Đẳng tiểu trúc.
Ra đến cổng, Triệu ma ma vẫn còn nói chuyện với Tri Thu, đời sự chú ý của nàng ta.
Phương Phẩm Chỉ cười một tiếng chào hỏi: “Chào Triệu ma ma, chào Tri Thu tỷ”
Vẻ mặt Triệu ma ma đen lại, không có phản ứng. Tri Thu biết hắn chỉ là một nha đầu từ phủ Thượng Thư đến để đưa viên Ngưng Hương cho Lãnh Băng Nguyệt, lễ phép gật đầu đáp lại.
“Giờ đi đây, ở phủ còn có chút chuyện phải xử lý, không dám chậm trễ, nếu không thì lần sau nhị công tử nổi giận mất.
Hôm khác đến làm phiền sau”“
Xoay người vừa đi vừa lấy ra từ trong túi áo một chiếc.
quạt che mặt, dường như tự lẩm bẩm một mình: “Hôm nay thời nóng quá.”
Một tấm ngân phiếu rơi ra khỏi túi áo, bay phất phơ rồi rơi xuống đất.
Dường như hắn hoàn toàn không phát hiện ra.
Tri Thu cứ mãi ghen tị nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hẳn, thấy rất rõ ràng, liền nhắc nhở một câu: “Tiểu Chi cô nương, rơi đồ rồi này”
Phương Phẩm Chi giả bộ như không nghe thấy, không quay đầu lại. Tri Thu chỉ có thể tiến lên phía trước, nhặt từ ngân lượng dưới đấy lên, nhìn xem, có chút líu lưỡi nói không nên lời. Đây là phiếu ngân lượng của Lãnh Băng Nguyệt vừa mới thanh toán mua Ngưng Hương đan.
Rốt cuộc không biết Kim thị đã lấy biết bao nhiêu tiền của Lãnh Băng Nguyệt rồi, nàng ta sao có thể chỉ tiêu phung phí như vậy.
Nàng vội đuổi theo: “Nè, Tiểu Chi cô nương, ngân phiếu của ngươi rơi rồi.”
Lúc này Phương Phẩm Chi mới quay lại, nhìn xem tấm ngân phiếu trong tay nàng, rồi mò mò lại tay áo: ‘Ây chà, xem ta sơ ý chưa này, nếu như làm mất số tiền này, sẽ bị nhị thiếu gia lột da mất!”
Nhận tờ ngân phiếu từ tay Tri Thu, cảm ơn rối rít: “Hôm nay thật sự cảm ơn Tri Thu tỷ rất nhiều, tỷ vừa mới cứu nửa cái mạng của ta đó.”
“Khách sáo cái gì, chẳng qua chỉ là nhấc cái tay lên mà thôi, chuyện nhỏ, cô nương không cần phải giữ trong lòng.”
Phương Phẩm Chỉ hết sức áy náy: “Đây không phải chỉ là mấy đồng bạc vụn, nếu như đổi lại là người khác, nhất định sẽ che giấu đi rồi. Thật sự không biết phải nên làm thế nào để cảm ơn tỷ”
Hắn cúi người mò mò thử, mắt liền sáng lên: “Có rồi!”