Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 146: Chương 146: Ta mua vị cô nương này




Hai vị huynh đệ nha môn cười gần đắc ý: “Vẫn là vị tiểu thư này hiểu chuyện”

Lãnh Băng Cơ tỏ vẻ tội nghiệp nhìn vị tiểu thư có ý muốn bênh vực kẻ yếu vừa rồi: ” Tiểu thư có lòng lương thiện, xin hãy cứu ta với… Phụ thân ta chỉ bán ta với giá 8 lượng bạc, với tiểu thư mà nói cũng chỉ là chút tiền son phấn trong vài ngày thôi. Ta nhất định sẽ nghĩ cách trả lại tiểu thư số tiền này mà”

Nữ tử đó do dự sờ tay áo, lôi ra vài lượng bạc từ trong đó.

Hai tên nam nhân hừ lạnh một tiếng: “8 lượng bạc mà muốn chuộc thân? Đùa gì vậy chứ, cũng không biết đường nghe ngóng, những cô nương trong Lâm Lang Các khi ở bên ngoài chỉ đáng giá vài lượng bạc thôi sao? Ít hơn 300 lượng, nghĩ thôi cũng đừng có nghĩ!”

Lãnh Băng Cơ thì thào: “Phụ thân ta chỉ bán ta 8 lượng, ta không ăn của Lâm Lang Các người một hạt gạo nào hết!”

Có người trong đám tiểu thư bàn luận: “300 lượng bạc, có đùa không vậy, đủ để mua một đám tỳ nữ rồi, lỗ to mất.”

“Mấy người không xem xem con nha đầu này xinh đẹp cỡ nào, chỉ cần được tú bà bọn ta dạy dỗ, đây là hạt giống tốt hàng đầu, bọn ta nói 300 lượng vẫn là ít đó, 500, ít hơn 500 thì không được”

“Vừa nhìn là biết nha đầu này là mầm tai họa, vẻ ngoài dụ dỗ đám đàn ông, ai dám giữ kẻ gây họa này bên cạnh chứ, chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao?”

PASS, PASS, tiếp tục PASS. Đến ngay cả nữ tử móc ngân lượng ra muốn chuộc thân thay nàng cũng rụt đầu, không lên tiếng nữa.

Đây là hy vọng cuối cùng của Lãnh Bằng Cơ, nàng đỏ mắt trông mong vị tiểu thư kia, rất mong đợi cô ấy có thể phóng khoáng hét lên một tiếng: “Ta mua vị cô nương này!”.

Nếu không, chẳng có ai đủ tư cách cả, thế chẳng phải bản thân phá hỏng buổi xem mắt của Thẩm Phong Vân sao? Vở kịch này làm sao kết thúc đây?

Mọi thứ đều yên tĩnh, một đám người đều muốn trốn tránh chỉ sợ không kịp. “Ta mua vị cô nương này!”

Sau đám người kia, có người cất giọng nói một cách vô cùng ngang ngược.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng loạt quay mặt lại, một đứa nha hoàn mập như thùng phi từ phía sau bước ra, cả người trên dưới đều tròn trùng trục, béo ụ, ngay cả mắt, mũi, miệng đều là tròn xoe, khiến cái váy dành cho nha hoàn kia căng rõ từng đường, gần như rách ra.

Lãnh Băng Cơ há hốc mồm. Bởi vì nàng có quen vị tiểu nha hoàn này, từng có duyên gặp mặt, cũng chẳng phải ai khác, chính là Lục Vụ công chúa bên cạnh Hiền Tân.

Bản thân quá chú ý tới việc xem mắt thay Thẩm Phong Vân, hoàn toàn không nhận ra nàng ấy cũng có mặt.

Sao nàng ta lại ở đây? Hơn nữa sao lại ăn mặc như vậy?

Nữ tử muốn bỏ tiền ra vừa nãy đi tới trước mặt nàng ta, hạ thấp giọng nói, không biết là đang nói điều gì, rõ ràng là hai người có quen biết.

Lục Vụ nhận lấy vài lượng bạc từ tay nữ tử đó, tiến lên trước đưa cho hai vị huynh đệ nha môn, khí phách ngút trời: “Hôm nay ra ngoài không mang theo đủ ngân lượng, khi về ta sẽ sai người đem số tiền còn lại tới Lâm Lang Các của các người. Tha cho vị cô nương này đi”

Hai vị huynh đệ nha môn đương nhiên là không quen biết Lục Vụ công chúa, không ngờ rằng đứa nha hoàn này lại phá vỡ vở kịch, dù sao cũng không thể thực sự đem Vương Phi nương nương bán cho nàng ta mà không đoái hoài được? Thế tử cũng không thể nào cưới một kẻ nha hoàn làm thế tử phi.

Vì vậy hai người không ngừng giễu cợt: “Đùa gì vậy chứ. Tiểu thư còn không nỡ bỏ tiền, một đứa nha hoàn lại đứng ra giả bộ giàu có. 500 lượng bạc, ngươi có bỏ ra nổi không?”

Lục Vu lần mò khắp người một lượt, đừng nói đến ngân lượng, đến ngay cả món đồ trang sức ra hồn cũng không có: “Ta đã nói mua thì nhất định không thiếu của các người một đồng một hào nào hết. Chỉ 500 lượng bạc ít ỏi, ta còn chẳng để ở trong mắt”

“Khẩu khí lớn thật đó! Huynh đệ nha môn cũng gắng sức diễn tiến lên phía trước túm lấy Lãnh Bằng Cơ: “Đi cùng bọn ta, hôm nay người nghe theo cũng phải theo, không nghe theo cũng phải theo!”.

Lúc này Lãnh Băng Cơ cũng không giãy dụa nữa, cũng không thương xót van xin, lựa chọn tốt nhất là nhanh chóng chuồn đi, nếu không thì thật sự không biết phải kết thúc chuyện này thế nào.

Thế nhưng tinh thần chính nghĩa của Lục Vụ công chúa bộc phát, không hề có ý định cứ để yên như vậy, nàng ta bước lên trước hai bước, một phát liền đẩy ngã một tên nam nhân trong đó.

Sức mạnh này đôi khi thực sự tỉ lệ thuận với cân nặng, người Lục Vụ công chúa vạm vỡ, sức lực cũng vô cùng lớn. Người kia vốn dĩ cũng không phải kẻ xấu, không hề phòng bị, lại bị Lục Vụ đẩy một cái ngã giúi ra khỏi gian chòi, chân đứng không vững, loạng choạng ngã xuống, gò mộng ngã xuống một cách chắc nịch.

“Đừng sợ, có ta ở đây, bọn chúng đừng hòng đưa người đi. Quả thực vô pháp vô thiên rồi, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại dám bắt dân lành đi làm kỹ nữ, Vương triều Trường An ta chẳng lẽ không có vương pháp nữa hay sao?”

Thân hình mập mạp của nàng ta che chắn phía trước người Lãnh Bằng Cơ, che cho nàng một cách kín đáo. Nhìn sống lưng rộng và cơ thể cường tráng kia, rất có cảm giác an toàn. Hơn nữa với khí phách anh hùng, uy phong bá đạo kia, Lãnh Băng Cơ cũng muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng nàng ta.

Kịch bản vốn thương lượng trước không thể diễn tiếp được nữa, nhưng với tình huống bất ngờ phát sinh này chỉ có thể phát huy tại chỗ.

Lãnh Băng Cơ cười gượng gạo: “Vị tiểu tỷ tỷ này, tỷ cũng chỉ là một nha hoàn thôi, sao ta có thể liên lụy tỷ được? Hay cứ để ta đi cùng bọn họ đi?

Quay về ta nhất định sẽ nghĩ ra cách lại chạy ra ngoài.”

Lục Vụ quay mặt dặn dò mấy vị tiểu thư đang khoanh tay đứng nhìn: “Mọi người đem hết ngân lượng, tháo cả những đồ trang sức trên người nữa, để chúng lại một chỗ, khi về ta nhất định trả lại nguyên vẹn”

Khóe môi vài người không hẹn nhau mà đồng loạt lướt qua một tia châm chọc.

Lúc này vị huynh đệ nha môn cũng không hung dữ nổi nữa, thương lượng với nàng ta một cách tử tế: “Hay thế này đi, người này, bọn ta mang đi trước, cho người thêm thời gian hai ngày, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đem ngân lượng tới chuộc thân cho cô ta, ngươi nói xem có được không?”

Lãnh Băng Cơ không thể đợi thêm được nữa liền gật đầu: “Ta thấy được.”

“Không được!” Lục Vụ nói chắc như đinh đóng cột: “Lời của mấy người này có thể tin được sao? Trở về cùng bọn chúng cũng là nhảy vào hang cọp”

Lãnh Băng Cơ cảm thấy có chút buồn bực, Lục Vụ à, nàng chính nghĩa bộc trực như vậy, phụ hoàng của nàng có biết không?

Hai vị huynh đệ thấy thế này không được, thế kia cũng không xong, chỉ đành làm cứng vậy.

“Vị cô nương này, thật ngại quá, bọn ta cũng chỉ là tay sai thôi, đắc tội rồi”

Nói rồi tiến lên phía trước bắt lấy Lãnh Băng Cơ. Lục Vụ giậm chân một cái, khoang tay lại, thịt mỡ trên người trực tiếp run lên: “Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”

Lãnh Băng Cơ tâm can tình nguyện bị bắt, vậy nên chủ động dâng người tới cửa, bị một người trong đó nắm chặt lấy cổ tay, bị túm chặt liền rời đi, còn người còn lại thì bất chấp nguy hiểm bị đè bẹp mà vật lộn với Lục Vụ.

Lãnh Bằng Cơ vừa nghĩ tới việc chạy liền chạy, ném tên thị binh của mình bay cả người ra ngoài, giống như tấm vải rách gói đồ vậy, lượn một vòng trên không trung, sau đó thì đáp xuống mặt đất, đập thành hình một cái hố trên mặt đất, kêu lên một thảm thiết.

Hai tên thị vệ đeo mặt nạ quỷ từ trên cao phi xuống, lạnh lùng quay nhìn vị huynh đệ nha môn còn lại đang bị Lục Vụ công chúa ức hiếp mà không dám đánh trả, kinh ngạc kêu nhẹ một tiếng: “Lục Vu? Sao lại là muội?”

Nào có cần đến hắn ra tay, vị huynh đệ nha môn kia đã sợ rồi: “Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm, huynh đệ, đều là người nhà cả”

Lục Vu quay mặt thăm dò tên thị vệ mặt quỷ, cau mày một cách nghi hoặc: “Ngươi là ai? Sao lại biết được bồn công chúa?”

Lãnh Băng Cơ không thèm diễn nữa, trực tiếp đứng dậy, nhìn chằm chằm tên thị vệ mặt quỷ thân hình dong dỏng cao kia, cười một tiếng lạnh nhạt: “Phong vương gia, chàng nhạt nhẽo thật đấy!”.

Mộ Dung Phong thấy mình bị bại lộ, liền giơ tay tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một gương mặt anh tuấn, nhếch nhếch môi: “Còn có thể nhạt nhẽo hơn nàng sao? Nàng đang chơi trò gì vậy hả?”.

Lục Vụ chớp chớp mắt, vỗ tay một cách vui vẻ: “Là Phong vương huynh! Muội nói rồi trên đời này còn ai có được cái sát khí giết người như ngóe này, quả thực quá lợi hại rồi, đúng là khiến người ta hả lòng hả dạ, nên đánh chết hai tên nối giao cho giặc này.”

Mộ Dung Phong lại lạnh nhạt trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, quay mặt về phía Lục Vụ: “Lại đây, ta giới thiệu với muội một chút, đây là tẩu tẩu của muội”

“Tẩu, tẩu tẩu?” Mắt Lục Vụ trợn tròn luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.