Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 148: Chương 148: Tên cuồng nhìn trộm




Về tới Vương phủ thì trời đã tối mịt.

Bữa tối không ăn nổi nữa, Nhi Nhi đã chuẩn bị sẵn cho nàng bồn tắm, hậu hạ tắm gội.

Lãnh Băng Cơ cài cửa phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài ra treo lên tấm bình phong, thò tay xuống thử độ ấm của nước. Đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt nước, liền nghe thấy một âm thanh “tôm” rất nhỏ.

Âm thanh rất nhẹ, gần như không nghe được nhưng cùng với lúc đó, trên mặt nước lăn tăn vài gợn sóng nhỏ, rõ ràng là có dị vật rơi vào trong nước.

Nàng linh cảm tới điều gì đó, ngước đầu nhìn lên phía trên, liền thấy trên đỉnh đầu có tia sáng lờ mờ lóe lên, bất giác trầm giọng quát một tiếng: “Ai!” . Truyện Hệ Thống

Động tỉnh lần này có lớn hơn chút, “cạch”, là tiếng gạch ngói va vào nhau.

Quả thực có người từ mái nhà gỡ viên ngói ra nhìn trộm vào trong phòng. Nếu như không phải có hạt đất vừa đúng lúc này rơi xuống nước thì bản thân căn bản không thể phát giác ra được.

Tên cuồng nhìn trộm! Kẻ háo sắc!

Lãnh Băng Cơ từ một bên tấm bình phong nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác ngoài khoác lên người, sau đó bước lên hai bước mở cửa phòng, lao về phía sân vườn nhìn lên mái nhà.

“Kẻ nào?”

Màn đêm tối mịt, chẳng có đến nửa bóng người.

Hai tên thị vệ từ bên ngoài sân vườn lao tới: ” Sao vậy?”

Lãnh Bằng Cơ bình tĩnh nói: “Có tên trộm lẻn vào trong phủ, vừa rồi còn ở trên mái nhà”

Nàng vừa dứt lời, một tên thị vệ đã xoay người nhảy bật lên mái nhà một cách nhẹ nhàng, đi lại một vòng trên nóc Triều Thiên Khuyết mới nhảy xuống.

“Không có ai cả. Trong phủ canh phòng nghiêm ngặt, nếu quả thực có thích khách, cho dù có thể im lặng lẻn vào Triều Thiên Khuyết, bị phát hiện hành tung vội vàng tháo chạy, cũng nhất định sẽ kinh động tới lính canh trong phủ.”

Theo lí đúng là vậy không sai, nhưng, đúng thực vừa rồi có người ở trên mái nhà.

Lãnh Băng Cơ cười lạnh một cái, sợ rằng không phải cái tên nhạt nhẽo lại háo sắc kia, chạy đến Triều Thiên Khuyết xem trộm mình tắm, đúng thật là vô liêm sỉ.

Ngoài hắn ra, sợ chẳng có ai có thân thủ tốt như vậy, cũng chẳng có ai hiểu rõ địa hình Vương phủ như thế cả. Cho dù thị vệ có phát hiện ra dấu vết của hắn cũng sẽ giúp hắn giấu giếm mà thôi.

Vậy nên Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, phủi phủi tay, lệnh cho thị vệ lui xuống: “Có thể do ta nhất thời nhìn nhầm”

Thị vệ cùng Nhi Nhi, Điêu ma ma, những người khác đều lui xuống, coi như một phen tự mình dọa mình.

Lãnh Băng Cơ quay về phòng của mình, đóng lại cửa, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi lại cởi y phục.

Lúc này, nàng phát hiện ra trong gian phòng của mình có nhiều hơn một món đồ. Đó là một bộ y phục màu đỏ thẫm, màu sắc vô cùng diễm lệ, bên trên có thêu hình hoa bỉ ngạn kiều diễm. Vả lại còn treo ở vị trí dễ nhìn trên tấm bình phong. Những sợi tơ sắc kim tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến.

Nàng tập trung tinh thần, bày sẵn thế trận chờ đợi.

Một người dám cả gan lẻn vào Vương phủ một cách trắng trợn như vậy, sau khi bị phát hiện lại không hoảng sợ, cũng không chạy trốn, ngược lại lại chạy vào phòng của ta. Ngông cuồng đến thế, người này nhất định có cái bản lĩnh để có thể tự do ngông cuồng cỡ này.

Nếu mình mở miệng gọi người, có lẽ không nhanh hơn thân thủ của hắn bao nhiêu. Hay là, giả bộ không nhìn thấy? Quay người chạy trước, bảo vệ cái mạng nhỏ đã rồi tính?

Sau tấm bình phong có tiếng nước động, sau đó có một người đàn ông uể oải mở miệng: “Để ta đoán xem, thứ mà Phong vương phi chuẩn bị cho ta là con dao sắc nhọn hay là kịch độc đây?”

Có chuẩn bị mà tới, hắn rõ ràng đã nghe ngóng tường tận ngọn ngành của mình.

Lãnh Băng Cơ lới lỏng ngón tay đang cầm thuốc độc, giả vẻ thư thái: “Người đoán sai rồi, ta chỉ đang nghĩ làm thế nào trộm y phục của người mà thần không biết quỷ không hay “Ngươi lấy trộm y phục của ta, vậy thì ta chỉ đành khỏa thân huênh hoang từ Triều Thiên Khuyết đi ra ngoài, xem ai bị thiệt nhiều hơn”

Nếu quả thực như vậy, thì quả là mình trải đời còn ít, kiến thức nông cạn, không có gì vô liêm sỉ nhất, chỉ có cái nào vô liêm sỉ hơn thôi.

Lãnh Băng Cơ thở dài nhẹ một cái: “Người đặc biệt tới tìm ta sao? Xem ra hộ vệ trong phủ Phong Vương công phu không cao như bọn họ khoác lác.

“Nói thật, phủ Phong Vương phòng thủ có kém hơn hoàng cung một chút, có điều, trên thế gian này vẫn chưa có nơi nào có thể cản trở được ta”

“Hoàng cung ngươi cũng tới rồi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Đừng nghĩ nhiều, ta thấy hoàng cung mới mẻ, lẻn trộm vào đó ngắm nhìn mỹ nhân thôi, chỉ là tên vô danh tiểu tốt, cho dù ta có nói ra tên của mình, người cũng chưa chắc biết”

“Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”

“Đúng vậy”.

“Sao người biết được ta là người của phủ Phong Vương?”

“Câu hỏi đơn giản như vậy, vẫn cần ta phải giải thích sao? Có thể khiến cho Phong vương gia làm to chuyện, chạy đến Lâm Lang Các bắt người, trong thành Thượng Kinh này, còn có thể có mấy ai chứ?”

“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”

“Tầm rửa, chỉ tiếc nước tắm này của ngươi không ra sao cả, chẳng có chút mùi vị gì hết.”

“Có cần ta thêm chút dầu muối gia vị cho ngươi nếm thử không?”

“Ngươi muốn muối tựa”

“Nếu như người cần, chuyện này với ta mà nói chỉ là chuyện đơn giản, không đáng nhắc đến. Thế nhưng tay nghề còn tốt hơn đảm thái giám trong cùng nhiều.”.

“Không dễ dàng gì mới tìm được người bạn có cùng chí hướng, tới đây tìm người tán gẫu kinh nghiệm, trao đổi một chút kỹ năng. Người lại có ý đồ xấu với ta”.

Lãnh Băng Cơ cau cau mày: “Ai cùng chí hướng với ngươi?”

“Không phải Vương Phi nương nương thích Âm Dương Nhân sao? Vừa hay, ta cũng thích, khẩu vị chúng ta giống nhau, nói chuyện với nhau một chút đi”.

“Cảnh cáo người, thứ mà bổn vương phi yêu thích chỉ có đàn ông thực thụ, đối với sở thích bệnh hoàn đặc biệt của người ta không dám đồng ý.

Nếu người muốn giao lưu kinh nghiệm có thể đến tìm Tề Nhĩ công tử, hắn ta hiểu biết rộng, thứ biết được khá nhiều.

“Nhưng ta nghe nói người hiểu biết nhiều hơn.”

Lãnh Băng Cơ cười nhạo: “Ta là đại phu, những bệnh quái lạ, khó chữa nghe biết nhiều mà thôi.”

“Đây coi là bệnh quái lạ sao?”

“Âm Dương Nhân chỉ là dị dạng bẩm sinh, không thể coi là bệnh quái lạ. Nhưng nếu muốn chữa trị thì không phải thứ y thuật thông thường có thể khống chế được”

“Âm dương trời sinh, khó phân nam nữ, cái này cũng có thể chữa trị được sao?”

Lãnh Bằng Cơ cười mỉm: “Sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Động tác vẩy nước phía sau tấm bình phong chậm lại: “Trước khi người 13 tuổi, cùng mẫu thân và ca ca sinh sống tại quận Thanh Hà, được tổ ngoại dạy dỗ, hiểu biết văn thơ, nhưng chưa từng tiếp xúc với thuật Kỳ Hoàng.

13 tuổi, tổ ngoại bệnh nặng qua đời, mẫu thân vì làm việc quá sức mà thân mang trọng bệnh, tự biết mình không sống được bao lâu. Bất đắc dĩ đưa huynh đệ hại người đến Thượng Kinh tìm người thân. Từ đó định cư trong Tướng phủ, không bước chân ra khỏi nhà. Ta rất tò mò, làm thế nào mà người hiểu được y thuật, hơn nữa còn nhiều lần khiến người khác phải kinh ngạc như vậy?

“Xem ra người đã điều tra qua những chuyện liên quan tới ta, hơn nữa còn vô cùng tường tận. Vậy thì, người tới tìm ra chắc hẳn còn có mục đích khác.”

Lãnh Băng Cơ ngồi xuống bên cạnh bàn, dùng tay chống cằm: “Nếu như ta đoán không nhầm, người đang muốn cầu y? Hơn nữa chứng bệnh này rất hóc búa, có lẽ chính là Âm Dương Nhân mà vừa rồi người nói”

Phía sau tấm bình phong im ắng trong chốc lát, sau đó người kia lạnh lùng hỏi: “Sao người nhận ra được?”

“Khi ở Lâm Lang Các, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, người lại không ngừng quấy rầy ta, đây vốn dĩ là điểm kỳ lạ, lời giải thích duy nhất đó là ta có giá trị với người”

lượng ngân phiếu của Tề Cảnh Vân người còn không thèm để mắt tới, chứng tỏ ngươi cũng giàu có như vậy.

Thế nhưng người lại nguyện ý nhún nhường tên kỹ nam âm dương đó, chứng tỏ rằng, thật ra ngươi không hề có chút hứng thú nào với tên kỹ nam kia, có thể chỉ là người có một chút tò mò về cấu tạo cơ thể của hắn ta thôi.

Ngày hôm đó ta vô tình nói ngươi không phải nam cũng chẳng phải nữ, ngươi liền lập tức nổi khùng, chứng tỏ chuyện này là nỗi đau của ngươi, người khác không thể chạm vào.

Còn nữa, có duyên gặp mặt một lần, người lại chạy tới phủ Phong Vương canh phòng nghiêm ngặt để tìm ta thăm dò đến cùng, còn nhìn trộm ta tắm, có thể do ngày hôm đó ta nữ giả nam trang khiến người nghi ngờ rằng ta cũng là Âm Dương Nhân.

Còn nhiều điều nữa, bao gồm cả lý do tại sao hôm đó ta nói rằng ngươi không phải nam cũng chẳng phải nữ, là bởi vì, mặc dù ngươi có dáng người cao của nam nhân, nhưng các đặc tính của nam nhân như râu và hầu lại không rõ ràng, chứng tỏ rằng nội tiết tố nam của cơ thể tiết ra không đủ.

Nhiều vô kể, có quá nhiều điểm nghi hoặc tập trung tại một chỗ, vì vậy ta chắc chắn người cũng là Âm Dương Nhân. Ngày hôm đó cửa phòng của ngươi mở, nghe được ta nói có cách chữa trị, ngươi liền lập tức thay đổi ý định, chạy tới nhà sương của ta tìm ta nói chuyện. Ta đoán không sai chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.