Xa phu nhấc roi lên quất ngựa phi nhanh hơn, dùng tên của Mộ Dung Phong để yêu cầu mở cửa thành, trực tiếp ra khỏi thành, đến bên bờ hồ.
Phong cảnh nơi này rất tốt, ánh trăng không bị che khuất chiếu bóng xuống mặt hồ lung linh huyền ảo.
Xa phu dừng lại, rất có mắt nhìn liền tránh đi ngay.
“Lãnh Băng Cơ” luôn chôn mặt trong lồng ngực Mộ Dung Phong, hai người triền miên cả đoạn đường, sau khi đến bờ hồ hai người đã ở ngưỡng sắp bùng nổ.
Mộ Dung Phong chỉ quơ tay hai ba lần đã lột sạch “Lãnh Băng Cơ” thành đoạn ngó sen, động tác cực kỳ thô lỗ, mang theo cảm xúc vội vàng xao động.
Gió đêm thổi màn xe lên, có ánh trăng chiếu vào trong xe, chiếu xuống thân thể hai người đang quấn lấy nhau.
Bàn tay to thô ráp có những vết chai mỏng của Mộ Dung Phong lướt qua vòng eo mảnh mai như dương liễu của “Lãnh Băng Cơ”, động tác của hắn bỗng nhiên chững lại, đầu óc hỗn loạn dường như đã tỉnh táo hơn một chút, hắn nhấc nửa thân người lên.
“Băng Cơ, sao thắt lưng nàng lại…”
Cánh tay như rắn của “Lãnh Băng Cơ” ôm lấy cổ hẳn, đôi môi anh đào sáp đến gần, chặn lời nói của Mộ Dung Phong, trong lúc môi răng giao triền còn mang theo mùi thuốc hơi đắng, tràn ngập trong miệng Mộ Dung Phong.
Lý trí còn sót lại của Mộ Dung Tề nói cho hắn biết thứ mùi này có vấn đề, nhưng dục vọng cháy bỏng trong lòng lại khiến hắn luyến tiếc một khắc nhiệt tình hiếm có của “Lãnh Băng cơ’.
Mà “Lãnh Băng Cơ” lại vẫn đuổi theo hắn không rời, không có ý định từ bỏ.
Mùi thơm của thuốc không hề giảm đi chút nào mà càng ngày càng nồng hơn, dường như có một viên thuốc đang tan nhanh giữa môi và răng hẳn. Mộ Dung Phong sinh lòng cảnh giác, hung hăng đẩy người dưới thân ra, lửa giận bốc lên.
“Ngươi không phải Băng Cơ, ngươi là Lãnh Băng Nguyệt!”
Đôi mắt “Lãnh Băng Cơ” đầy sương mù, dùng giọng điệu ngọt ngấy kêu lên một tiếng: “Vương gia”
Mộ Dung Phong vì tức giận mà thở hổn hển: “Ngươi cho ta uống thuốc gì rồi?”
“Lãnh Băng Cơ” không hề che lấp lộ ra trước mặt Mộ Dung Phong thân thể với làn da trắng như ngọc như tuyết, sáng bóng như trân châu.
“Chẳng lẽ thiếp lại không bằng Lãnh Băng Cơ thô lỗ ngu ngốc kia sao?”
Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, còn khó chịu hơn bị say rượu, hắn xoay người định lao xuống xe ngựa, gấp gáp muốn nhảy vào trong hồ nước, để cho làn nước lạnh lẽo trong hồ bao phủ lấy đỉnh đầu, khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Nhưng vừa quay người thân mình đã chếnh choáng, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, người mềm nhũn ngã xuống xe.
“Lãnh Băng Cơ” tiến tới, nhanh nhẹn lưu loát cởi hết quần áo trên người Mộ Dung Phong, sau đó giơ tay lên sờ soạng sau lỗ tai mình bóc ra một lớp mặt nạ da người mỏng manh, lộ ra gương mặt nguyên bản vô cùng mịn màng của Lãnh Băng Nguyệt.
Quả thật là Lãnh Băng Nguyệt giả trang. Mặt nạ da người do Phương Phẩm Chỉ mang đến giống y như thật, lại được bóng đêm che lấp nên thừa khả năng lấy giả tráo thật, đã lừa gạt được xa phu và Mộ Dung Phong say rượu.
Chỉ tiếc là sức chịu đựng của nam nhân này quá mạnh mẽ. Ngay cả khi hắn đang say rượu, lại ở trong hoàn cảnh khoang xe ngựa nhỏ hẹp như vậy, nàng ta còn sử dụng cả một ít hương trợ hứng vậy mà đến giây phút quan trọng hắn vẫn có thể giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng. Khiến cho nàng ta không thể không dùng hạ sách là đánh mê hắn, nếu không thì lúc sắp thành công lại gặp thất bại.
Hắn có làm đến bước cuối hay không đều không quan trọng, chỉ cần chờ đến lúc hắn tỉnh lại quên hết những chuyện đã xảy ra, cảm thấy ván đã đóng thuyền là được.
Hắn sẽ nể phần tình cảm đã qua, dù nàng ta tính kế đưa hắn vào tròng thì hắn cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua thôi. Hơn nữa, không phải có một câu, gọi là nếm tủy biết vị ngon sao?
Lãnh Băng Nguyệt cắn chặt hàm răng, dùng sức véo mấy cái trên người mình thành những vết xanh tím. Sau đó nằm sát vào lòng ngực hắn, vươn đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve sống mũi thẳng, vành môi mỏng kiên nghị, đường viền cứng rắn của khuôn mặt Mộ Dung Phong, trong lòng vẫn không nhịn được mà sôi trào nhiệt huyết.
Càng không chiếm được thì càng là tốt nhất, ngay cả khi hôn mê nam nhân này cũng khiến cho người ta mê muội như thế. Kiểu nam nhân khí phách cứng rắn, dũng mãnh, tràn đầy hương vị đàn ông thế này Phương Phẩm Chỉ vĩnh viễn đều không thể bằng được.
Chỉ cần Mộ Dung Phong thừa nhận đứa bé trong bụng nàng ta thì vị trí trắc phi của Phủ Phong Vương sẽ vững vàng ổn định, không ai có thể lay chuyển, còn thời gian thì ngày sau sẽ luôn còn cơ hội.
Tác dụng của thuốc trên người Mộ Dung Phong qua rất nhanh. Hắn dần tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề và hơi đau. Trong lúc nhất thời không thể nhớ ra giờ mình đang ở đâu.
Lãnh Băng Nguyệt trong lòng hắn hơi cử động, thân thể trơn bóng cọ vào ngực Mộ Dung Phong: “Mệt chết thiếp rồi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì. Nam nhân khi say rượu có phải đều như vậy không?”
Mộ Dung Phong ngẩn ngợ, ngồi bật dậy như lò xo, đẩy Lãnh Băng Nguyệt trong lòng ra.
Tại sao có thể như vậy? Đây là đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao hắn không thể nhớ nổi? Giống như bị mất trí nhớ ngắn hạn sau khi say rượu, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm gì? Chỉ nhớ rõ hắn đã từng đẩy nàng ta ra, đã từng từ chối.
Lãnh Băng Nguyệt bất mãn hừ nhẹ: “Đau!”
Mộ Dung Phong nắm chặt nắm tay, hai người thân thể trần trụi đã nhắc nhở hắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi dám gài bẫy bổn vương?” Mộ Dung Phong bóp cổ Lãnh Băng Nguyệt, vẻ mặt thô bạo tàn nhẫn, dường như chỉ cần thêm một chút lực nữa thì cổ Lãnh Băng Nguyệt sẽ “răng rắc” một tiếng, bị bẻ gẫy.
Sắc mặt Lãnh Băng Nguyệt đã chuyển sang tím, lồng ngực hít thở không thông đã sắp bùng nổ, lại không thể nói ra một chữ nào.
Mộ Dung Phong thế này quả thực rất đáng sợ. Nàng ta đã từng thấy hắn đối xử như vậy với Lãnh Băng Cơ, lúc đó chỉ cảm thấy hắn không đủ tàn nhẫn, chỉ tiếc sao gương mặt hắn không thể dữ tợn hơn, ra tay ngoan độc hơn. Giờ đổi thành chính bản thân nàng ta thì đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay đi.
“Buông, buông ra…
Màn xe lay động, ánh trăng chiếu vào, chiếu sáng ánh nước vương trong đáy mắt Lãnh Băng Nguyệt, nước mắt đã bắt đầu trào lên, trên cổ nàng ta hẳn lên vết bóp.
Tay hắn dân mất đi sức lực. Cuối cùng cũng có một luồng không khí tràn vào phổi Lãnh Băng Nguyệt, nàng ta tham lam hít vào, hít nhanh đến mức ho khan.
“Rõ ràng là Vương gia say rượu, nóng lòng muốn Băng Nguyệt, sao giờ lại thành sai lầm của Băng Nguyệt?”
Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng, lòng tràn đầy ảo não: “Nếu ngươi không đóng giả Băng Cơ thì làm sao bổn vương nhận lầm người được?”
“Vốn dĩ bọn thiếp chính là thân tỷ muội, mặt mày đương nhiên có điểm giống nhau. Vương gia say rượu hoa mắt, nhận lầm là thiếp, chẳng lẽ cũng là lỗi sai của thiếp?”
“Ngươi hạ dược bổn vương, nếu không bổn vương chắc chắn sẽ không hồ đồ như thế!”
Mộ Dung Phong nổi giận, chán nản, chỉ muốn giết người!
Vẻ mặt Lãnh Băng Nguyệt đầy ai oán: “Thiếp và chàng vốn dĩ đã có một đêm tình duyên, cũng đã là phu thê, giờ xảy ra việc này cũng là chuyện đương nhiên. Tại sao Vương gia lại vì tỷ tỷ mà nghĩ Băng Nguyệt xấu xa không chịu nổi như vậy? Có phải nếu thiếp thừa nhận đã dùng thủ đoạn thì trong lòng chàng sẽ dễ chịu hơn một chút, có thể cảm thấy không thẹn với lương tâm khi đối mặt với tỷ tỷ không?”
Mộ Dung Phong hung hăng nện một quyền lên xe như một con sư tử lên cơn. Hắn vẫn không muốn tin, hắn chỉ say rượu mà lại dễ dàng phản bội Lãnh Băng Cơ như thế.
Những lời thề non hẹn biển, những lời hắn hứa hẹn với nàng giờ dường như thật nhạt nhòa, thật yếu ớt.
Lãnh Băng Nguyệt nói rất đúng, nếu có thể tìm cho mình một cái cớ thì trong lòng hắn cũng sẽ dễ chịu hơn. Nếu không thì phải đối mặt với Băng Cơ thế nào?
Khó khăn lắm nàng ấy mới dỡ xuống tất cả sự phòng bị trong lòng, bằng lòng tiếp nhận hắn, bây giờ chính hản lại làm sai, sẽ tạo thành tổn thương thế nào với Băng Cơ đây?
Hắn nhanh chóng kéo quần áo tán loạn trên xe mặc vào người, nhảy xuống xe ngựa, nhìn quanh bốn phía rồi giương giọng kêu: “Người đâu!”