Như Ý bị vạch trần trước mặt tất cả mọi người, không thể nói được gì nên tức giận chỉ vào Lãnh Băng Nguyệt: “Người đâu, vả miệng ả cho tal”
Lãnh Băng Nguyệt không hề chịu yếu: “Đây là Phong Vương phủ, nếu ta nói sai điều gì thì đã có vương gia quản giáo. Nếu công chúa Như Ý muốn ra vẻ ta đây gì đó thì mời về phủ phò mã”
“Ta là công chúa, ngươi chẳng qua chỉ là một trắc phi nhỏ bé, có gì mà ta không giáo huấn được? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của Hoàng gia, chẳng lẽ lại cứ để người khinh nhờn như vậy sao?”
Nàng ta ra lệnh, những cung nhân đứng sau lưng cùng xoa nắm tay, ai cũng kích động muốn hành động luôn.
Lãnh Băng Cơ thấy Lãnh Băng Nguyệt và Như Ý kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chịu thua kém ai, ngược lại còn thành trò cười cho người ngoài. Nàng không muốn quản nhiều nữa mà chỉ chậm rãi đảo mắt xung quanh, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện hôm nay, rõ ràng là Băng Nguyệt không phải đạo, hiện giờ thần trí của nàng ta còn chưa tỉnh táo, có thể sẽ nói ra những điều không nên nói, làm những chuyện đại nghịch bất đạo. Bây giờ làm lớn chuyện lên thì cũng không hay, chúng ta có thể điều tra rõ ràng, truy rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Ta cũng muốn xem xem ai to gan đến mức dám ra tay với cả trắc phi của phủ ta”
Những lời này có ý uy hiếp đám quý nữ đang ngồi ở đó, nếu đám người đó dám nói chuyện này ra ngoài thì Phong Vương phủ sẽ không bỏ qua.
Có thể Lãnh Băng Nguyệt không quan tâm đến thanh danh của Lãnh gia. Nhưng chuyện này có liên quan tới con đường làm quan và hôn nhân đại sự của ca ca, nàng không thể ngồi yên không quản.
Nghe vậy, Cẩm Ngu không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy hòa giải.
“Như Ý công chúa, công chúa không cần chấp nhặt với loại người như ả ta, công chúa bớt giận, đợi đến khi biểu ca ta về sẽ chủ trì công đạo cho công chúa”
Hôm nay Như Ý đả thương đối phương được 10 phần thì nàng ta cũng bị thương đến 8 phần. Nàng ta không còn gì để giải thích trước mặt mọi người nên tức giận cười lạnh một tiếng: “Hôm nay chúng ta đều là khách của ngươi, chúng ta ở đây bị người khác sỉ nhục như vậy nhưng ngươi lại không thèm nói câu nào. Đợi đến khi biểu ca của ta về, huynh ấy chưa chắc đã bênh vực ngươi đâu”
Kể cả Như Ý nói khích tướng nhưng Cẩm Ngu cũng không thẳng thừng chống đối với Lãnh Băng Cơ. Bị kẹp ở giữa, nàng ta nhất thời không biết nên làm thế nào.
Lãnh Băng Cơ cũng thấy mọi chuyện nên dừng ở đây, nàng quay người ra khỏi Tê Hà Uyển, Lãnh Băng Nguyệt muốn làm trò thế nào thì cứ làm tiếp đi.
Lãnh Băng Nguyệt cũng không ngốc, những người ngồi đây đều là rắn chuột một ổ với nhau, không có ai về phe nàng ta, ở lại đâu không phải để tự rước nhục vào người sao Vậy nên nàng ta cũng đi theo Lãnh Băng Cơ ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ nghe thấy tiếng bước chân ở đẳng sau vang lên nên dừng bước, quay người lại, nàng hỏi vô cùng nghiêm túc: “Vừa nãy Linh bà bên cạnh Cẩm Ngu đã làm gì với muội?”
Lãnh Băng Nguyệt ở riêng một chỗ với Lãnh Băng Cơ là lại bắt đầu trở nên kỳ quái: “Nếu ta không nói cho tỷ biết thì sao?”
“Tùy muội, chỉ cần muội không sợ bị bọn chúng hạ độc là được”
Nghe vậy Lãnh Băng Nguyệt lập tức trở nên luống cuống: “Linh bà kia chỉ nói với ta mấy câu rồi xung phong tự nhận việc chải đầu cho ta”
Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ nhìn búi tóc của nàng ta, cũng không nhìn ra có gì bất thường, nàng hơi chau mày: “Chỉ chải đầu thôi sao?”
Lãnh Băng Nguyệt suy nghĩ: “Mùi dầu bôi tóc có vẻ không đúng lắm, khác với loại bình thường. Ta có hỏi qua nhưng bà ta nói có thể là lãn mùi son trên tay bà ta vào nên làm đổi mùi”
Lãnh Băng Cơ lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, vứt cho Lãnh Băng Nguyệt: “Lau tóc đi”
Lãnh Băng Nguyệt làm theo.
Lãnh Băng Cơ nhận cái khăn trong tay, nàng ta không kìm được nói một câu: “Về sau ở bên cạnh Cẩm Ngu thì cẩn thận một chút, nếu không muội chết thế nào cũng không biết đâu”
Nàng quay người đi về.
Vê tới Triều Thiên Khuyết, công việc đầu tiên là kiểm tra thành phần chất độc bên trong dầu bôi tóc. Phát hiện khiến người khác cảm thấy bất ngờ là không ngờ bên trong đó lại có thi dầu.
Lãnh Băng Cơ cũng hơi chấn kinh, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng, đây chính là tà thuật.
Nàng nghĩ không ra, dùng thi dầu có thể điều chế ra được chất độc gì. Có thể thông qua việc bôi lên tóc, da đầu, thấm vào đại não, khống chế thần kinh con người?
Những thông tin liên quan đến thi dầu chỉ có xuất hiện trong phim ảnh Thái Lan, có thể thấy được một số tình tiết quan trọng trong đó.
Tại một số khu vực Nam Á, nghe nói thi dầu là do những pháp sư cắt cằm của những phụ nữ mang thai sau khi chết, rồi dùng nến đốt, dầu lấy ra từ đó chính là thi đầu. Những pháp sư đó dùng thi dầu để làm pháp thuật.
Cũng có một cách nói khác nói mùi hương của thi dầu có thể hấp dẫn đàn ông. Ở Thái Lan, có rất nhiều kỹ nữ bôi thi dầu lên hai lông mày của mình.
Dù sao những sách vở này đều có nói tới, vẫn còn có những tin đồn khác khiến thi dầu trở thành một thứ vô cùng thần bí, khiến người ta cảm thấy bưồn nôn. Vậy nên thứ mà Lãnh Băng Cơ nghĩ tới đầu tiên chính là tà thuật.
Trước kia nàng không tin những những năng lực thần thánh kỳ lạ này nhưng từ khi linh hồn của nàng xuyên không, nàng bắt đầu cảm thấy kính sợ với những chuyện quỷ thần.
Những loại tà thuật này có thể là một sự tồn tại nằm ngoài khoa học, chỉ là với trình độ khoa học hiện tại chúng ta tạm thời không thể giải thích được những nguyên lý khoa học trong đó.
Đầu tiên Linh bà dùng hỗn hợp thi dầu để bôi lên tóc của Lãnh Băng Nguyệt, loại dầu đó thấm qua da đầu, làm rối loạn hệ thống thần kinh của nàng ta khiến bà ta có thể từng bước nắm được quyền kiểm soát, khiến tính cách của nàng ta thay đổi nhanh chóng.
Hoặc bà ta nhân lúc chải đầu cho Lãnh Băng Nguyệt đã dùng một số chiêu trò gì khác, chỉ là Lãnh băng Nguyệt không phát hiện ra thôi.
Chẳng trách hai ngày nay Cẩm Ngu lại yên ắng, không hề gây sóng gió, hóa ra là nàng ta giấu mình để chuẩn bị tìm cách đâm sau lưng. Nàng ta nghĩ đủ mọi cách để được vào sống bên trong Phong Vương phủ, lập mưu để hòng có được Mộ Dung Phong.
Ít nhiều Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy sợ hãi, tất cả bắt nguồn từ việc không hiểu rõ. Kiến thức khoa học hiện đại mà nàng biết không thể giúp nàng giải thích và hiểu được tận gốc cách thức hại người của Linh bà nên càng không có cách để phòng bị.
Rốt cuộc người này có lại lịch như thế nào?
Mục tiêu quan trọng nhất của bà ta có lẽ chính là nàng.
Nếu bà ta có sở trường trong thuật vu cổ thì nhất định không thể giữ người này ở Phong Vương phủ được nữa, nếu không nhất định sẽ để lại hậu họa về sau.
Qua ngày tới là đã tới Trung thu rồi.
Phủ thượng bận rộn chuyện tặng quà cáp nên Lãnh Băng Cơ phải tạm thời gác chuyện này lại, nàng cũng không nhắc tới với Mộ Dung Phong.
Buổi tối đêm Trung thu trong cung có yến tiệc, Mộ Dung Phong muốn dẫn Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt cùng tới dự tiệc còn mắt của Cẩm Ngu không tiện nên ở lại trong phủ.
Lãnh Băng Nguyệt bán hai cái cửa tiệm đó ra ngoài, cuối cùng cũng dẹp được chuyện ồn ào kia xuống. Chuyện kinh doanh của tửu lâu rớt xuống thảm hại, thu không đủ chỉ.
Nhưng cũng may là không phải vất vả ở bên ngoài nữa.
Chuyện nàng ta nhảy múa ở Tê Hà Uyển mặc dù không truyền ra ngoài nhưng cũng không tránh được những lời đồn thổi trong phủ. Ánh mắt đám hạ nhân nhìn nàng ta cũng trở nên kỳ lạ hơn, khiến nàng ta càng cảm thấy xấu hổ và tức giận hơn.
Vậy nên hôm nay Lãnh Băng Nguyệt đi theo sau lưng hai người, im lặng không nói gì, không phô trương thanh thế như trước đây nữa.
Nói là dạ yến nhưng bữa tiệc đã bắt đầu từ khi sắc chiều còn sớm. Mộ Dung Phong phụ trách việc cảnh giới trong cung nên phải tới từ sớm.
Yến tiệc được tổ chức tại nơi tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm lần trước. Vì là chính thu nên thời tiết mát mẻ, trong điện ngột ngạt nên mới bày tiệc ở bên ngoài rộng rãi. Buổi tối gió thổi mát, muộn hơn chút nữa còn có thể ngắm trăng.
Đây chính là thời điểm thu hoạch ngũ cốc, năm nay mưa thuận gió hoà, mùa màng tươi tốt nên mọi người ai cũng đều Vui vẻ.
Bá quan cùng ngồi chúc mừng, yến hội nam nữ cũng không phân biệt rõ ràng như lúc trước, hai bên trái phải chỉ cách nhau một giàn hoa dây leo, bên này nói to là bên kia có thể nghe thấy.
Trong bóng cây vang tiếng chim hót, dưới nước uyên ương, thiên nga thành đôi, tiên hạc nhàn nhã dạo bước. Một đàn thỏ trắng như tuyết không hề sợ hãi đi lại thong dong giữa bãi cỏ.
Chỉ là sự yên ổn này lại ẩn giấu một cảm giác bất an mơ hồ.