Sáng hôm sau, Tri Thu liền bị phái đến chỗ của pt đang ở. Trên mặt nàng ta bình tĩnh không gợn, chẳng nhìn ra được là tình nguyện hay không.
Lúc Lãnh Băng Cơ đến chỗ Vụ Phó tướng thăm hỏi thì thấy Tri Thu đang ngồi cạnh chăm nom, trong tay bưng một chén cháo gà, cực kỳ dịu dàng, săn sóc đút cho Vụ Phó tướng ăn.
Vốn dĩ có hai nữ y sĩ cũng đều bị đuổi đi hết.
Nếu người nằm đây là phường háo sắc, thì đưa bạn cho mỹ nhân như thế này e là cầu còn không được, chắc chắn sẽ mơ màng không biết đông tây nam bắc, uống hết tô cháo gà hầm nhân sâm này từ lâu.
Nhưng cũng có khi Vụ Phó tướng này là một tên thô kệch chẳng hiểu phong tình chi cả, từ hôm qua lúc Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên lật mặt, chạy tới ân cần lo toan cho hắn ta cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy khó chịu khắp người rồi. Hôm nay lại đưa đến một Tri Thu, dù rằng chỉ là một nha đầu, nhưng chẳng phải cũng là một tâm phúc luôn kề cận bên vị nương nương ấy ư.
Vu Phó tướng khi nhìn thấy Lãnh Băng Cơ thì cứ như là gặp được cứu tinh vậy. Mặc dù Lãnh Băng Cơ chính là vương phi, càng cao quý hơn. Lãnh Bằng Nguyệt, nhưng lúc nào gặp gỡ cũng đều khiến người ta thấy thoải mái.
Hắn ta nháy mắt ra hiệu với Lãnh Băng Cơ, hòng như muốn cầu cứu nàng.
Chuyện này, quả thực chẳng biết giúp làm sao.
Tri Thu bưng bát cháo gà còn dư ra ngoài. Lãnh Băng Cơ vẫn có chút buồn cười, cười trên nỗi đau của người khác:
“Trong họa không chừng lại có phúc, quả thực là vậy. Thị vệ trong phủ giờ đây đang ghen tị chết với phó tướng mất thôi.”
Vẻ mặt Vu Phó tướng đầy thiểu não:
“Vương phi nương nương, người chớ trêu chọc bản từ chức. Bây giờ ta ngày ngày nằm rạp một chỗ, chẳng sao động đậy, đã thảm lắm rồi”.
“Thật không đấy?”
Lãnh Băng Cơ nhìn cổ cầm hãy còn đang để trên đầu giường, nhếch một bên mày, vẻ mặt sâu xa:
“Mỹ nhân điểm hương, sau lại gảy đàn, đúng thật có một phen ý vị!
Vu Phó tướng muốn giậm chân, giậm không được chì đành đập đập ván giường:
“ý vị con khỉ, bây giờ ta cứ như bị một con rận quấn lấy thân, chẳng cách nào thoải mái cho đặng. Vương phi nương nương, xin người nói với Vương gia một tiếng, đừng dày vò ta thêm nữa.”
Lãnh Băng Cơ từ cái nhìn đầu tiên với Trị Thu thì đã nảy ra chút tò mò rồi. Nếu như Lãnh Băng Nguyệt chẳng qua chỉ là làm dáng cho Mộ Dung Phong xem thì người được phái tới ắt phải là Triệu ma ma chứ sao lại là Tri Thu được. Thế mà, Tri Thu không chỉ tới, còn mang theo cổ cầm, thề thì hẳn có ý khác rồi đây.
Phỏng chừng, nội bộ đang bắt đầu lục đục rồi. Ta đây hẳn nên bỏ thêm vài bó củi vào đống lửa này, nhưng nếu làm không cẩn thận, kéo theo phó tướng, thế thì xôi hỏng bỏng không.
Trải qua mấy ngày sống chung này, nàng cảm thấy đây đúng là một nam nhân rất điển hình. Nếu như để cho Tri Thu gắp đi bông cải trắng này, thì dù cho có bị đánh nát răng, hắn ta chắc chắn cũng sẽ vỗ ngực phụ trách cho Tri Thu.
Rồng hợp với phương, còn lang thì tụ thành bầy với sói, mắt ba ba chỉ nhìn thấy đậu xanh. Trị Thu nên đi gieo họa cho Mộ Dung Phong mới phải.
Dựa theo đạo nghĩa trong giang hồ, Lãnh Băng Cơ có lòng tốt nhắc nhở Vu Phó tướng một tiếng:
“Nhìn qua thì Trắc phi nương nương xem trọng ngươi lắm đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài. Trước hết chúc mừng người đã nhé”
Vụ Phó tướng vừa nghe thì thiếu chút nữa khóc ròng thành tiếng. Bây giờ cả người hắn ta chẳng cách chi động đậy được, lỡ như đối phương chơi mạnh quá thì làm sao phản kháng được đây?
“Xin Vương phi nương nương ban cho ta một tên độc dược luôn đi? Nếu như Vương gia có đến thăm ta thì ít nhất ta đây cũng đã được chết như ý nguyện, chỉ xin lão nhân gia ông ta nương tay cho thôi”
Lãnh Băng Cơ cười, thế mà thực sự lấy từ trong khay đựng thức ăn một viên thuốc nhét vào tay Vu phó tướng:
“Thất bộ đoạn trường, uống nước ấm sẽ càng có hiệu quả hơn đấy”
Vụ Phó tưởng trợn tròn mắt nhìn chòng chọc Lãnh Băng Cơ, sau đó nhục nhã xoay mặt đi:
“Vương phi nương nương, ngươi đúng là có nghĩa khí quá”. Lãnh Băng Cơ cười gian trá:
“Thôi được rồi. Thật ra thì, người cần gì phải đâm đầu vào ngõ cụt thế? Nếu không được thì cứ xuôi theo đi, rơi vào bước đường cùng thì đứng làm giá nữa. Lúc này mà có người chịu theo ngươi là quý hóa lắm rồi”.
Vụ Phó tướng nghĩ bụng, vị Vương phi nương nương đúng là chẳng ra dáng một Vương phi nương nương gì cả. Khó trách Vương gia nhà mình có Vương phủ màn chăn ấm áp không thèm về mà cứ chạy vào trong quân doanh ngủ thôi. Người bình thường ai mà chịu cho nỗi.
Tri Thu hầu hạ ở chỗ Vụ Phó tướng hai ngày, dâng trà rót nước, lau mặt thay đồ, cái gì cũng làm đến là tỉ mỉ, chu đáo. Nhưng quả tim vẫn cứ lửng lơ nơi cổ họng, chẳng cách nào hạ xuống được.
Bởi vì, lúc nào rảnh rỗi thì Mộ Dung Phong cũng sẽ ghé qua thăm Vụ Phó tướng, nhưng Lãnh Băng Nguyệt làm gì mà để nàng ta có cơ hội tiếp xúc riêng tư với ngài ấy quá lâu đâu?
Nàng ta cảnh giác, đề phòng hai người Lãnh Băng Nguyệt và Triệu ma ma sẽ giở thủ đoạn, đồng thời cũng chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Tới gần trưa, Triệu ma ma xách theo một hộp đựng thức ăn, nấu cho Vu Phó tướng một phần cháo gà.
“Tiểu thư bảo rằng những ngày qua ngươi cũng đã cực khổ rồi, phần ra cho ngươi thêm một chén đây”.
Cháo gà lấp lánh ánh vàng, hầm lửa vừa chín tới, sền sệt, có cho thêm chút cẩu kỷ đỏ tươi, rắc vài ba cọng rau ngò xanh mướt, nhìn một cái đã thấy thèm ăn.
Triệu ma mà còn mang theo hai cái chén sứ trắng, sau khi múc ra thì ngồi vào bên cạnh chỗ Vụ Phó tướng đang nằm:
“Để ta giúp phó tướng dùng bữa cho, ngươi nhân lúc còn nóng cũng ăn đi”
Tri Thu cầm chén cháo lên, khiêm tốn hỏi han: “Triệu ma ma cũng ăn một chút đi ạ?” Triệu ma ma khoát tay: “Ta ăn rồi.
Vụ Phó tướng bấy giờ đã có thể ngồi dậy, cũng tự mình ăn được cơm, bèn vội vàng cầm lấy chén cháo trong tay Triệu ma ma:
“Ta tự ăn được, tự ăn được” Triệu ma ma cười đến là hiền lành:
“Vụ Phó tướng không cần phải khách khí với chúng nô tì như thế. Tiểu thư nhà tôi vẫn luôn dặn dò, ngài khổ nhọc tứ bề, cúng nô tì phải luôn chăm sóc ngài cho thật đàng hoàng”
Sau khi Vụ Phó tướng có thể ngồi dậy dùng bữa được, thì Lãnh Băng Cơ đã lệnh người hầu làm cho hắn ta một bàn cơm dùng riêng cho người bệnh. Lúc Triệu ma ma đến thì đặt chén vào bên cạnh cho hắn ta, hắn ta tự mình cầm chén lên dùng, từng hợp từng hớp nhỏ, trông cực kỳ lịch sự.
Triệu ma ma đờ mặt ra, Trị Thu thì xử lý chén cháo nhanh trong chớp mắt, đặt chén sang một bên, lau lấy lau để:
“Mùi vị có hơi nhạt”
“Chẳng phải vương phi đã dặn dò là bỏ ít muối, ăn nhạt thôi đấy à”.
Tri Thu và Triệu ma ma đều câu được câu không trò chuyện với nhau, nói một hồi thì vẻ mặt có hơi uể oải, ngáp lấy ngáp để.
Vu Phó tướng cũng vài hớp là xử lý xong xuôi. Triệu ma ma thu dọn sạch sẽ toàn bộ chén bát, bỏ vào hộp đựng thức ăn, xách đi.
Thị vệ đứng trong sân lặng lẽ đứng dáo dác ở cửa. Vụ Phó tướng ăn chén cháo gà kia xong thì lại nằm xuống, tinh thần rất rõ ràng là không ổn lắm, mắt nhắm lại, chưa được bao lâu thì đã ngáy ro ro.
Thân thể Tri Thu nghiêng ngả mấy hồi, rồi cũng gục xuống ngủ ngay cạnh giường.
Tên thị vệ rón rén bước vào, đẩy Tri Thu một cái, nàng ta không hề có chút phản ứng nào. Gã thị vệ cúi người, ôm lấy Tri Thu, nhẹ nhàng đặt sát mép giường Vu Phó tướng, cầm tấm chăn đắp lên người Tri Thu, sau đó lại rón rén đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.
Buổi trưa trước khi đi nghỉ ngơi Mộ Dung Phong sẽ ghé qua thăm Vụ Phó tướng một chút. Lúc hắn vào sân, tên thị vệ cung kính thỉnh an hắn. một cái. Hắn hờ hững hỏi:
“Vu Phó tướng ngủ rồi à?”.
“Chắc là chưa đâu ạ. Ban nãy vừa ăn cơm trưa xong, Tri Thu cô nương còn ở trong phòng trông nom”.
Mộ Dung Phong chau mày. Vốn bên cạnh Vụ Phó tướng, hắn đã phải các y nữa có hiểu biết nhất định về y thuật và cả thị vệ canh gác để phục vụ hắn ta thỏa đáng rồi. Nhưng việc Lãnh Bằng Nguyệt phái nha đầu phục vụ bên cạnh mình đến rồi đuổi hết y nữ đi, noni1 khó nghe một chút thì đúng là vẽ vời thêm chuyện.
Có thể đúng là nàng ta thật sự quan tâm đến Vụ Phó tướng, muốn thay mình chia sẻ phiền muộn, vậy nên mặc cho Vụ Phó tướng có đánh
mắt khẩn cầu hắn bao nhiêu thì hắn cũng chẳng phản đối chuyện này quá gắt gao.
Thị vệ đứng tại chỗ không động đậy, hắn bước ngang qua, không yên lòng đẩy cửa phòng ra, bước từng bước tiến vào..
Một tiếng thét váng trời khiến lòng hắn giật thót một cái, lúc ngẩng mặt lên thì thấy Tri Thu quần áo xốc xếch đang đứng trước mặt hắn, cầm trong tay một tấm khăn ướt sũng, lúc nhìn thấy hắn thì dường như vừa bị khiếp hãi gì đó, hoàn toàn quên đi rằng gò núi trắng nõn đang không chút che chắn mà bại lộ trước mặt Mộ Dung Phong.