Ngày đó, Lãnh Thanh Hạc dọn từ mộ viên tới sống ở Tướng phủ, mấy ngày sau đó tham gia thi đình. Sáng sớm vào cung thi tới chiều tối nộp bài, đóng thành cuộn tròn, niêm phong chờ quan thu lại rồi phê duyệt, dâng lên trước mặt Hoàng đế, chờ được ngự phê đến ngày dán thông báo.
Lãnh Băng Cơ còn căng thẳng hơn hắn, mấy ngày đều đứng ngồi không yên. Để biết được tin tức sớm, sáng sớm đã chạy về Tướng phủ.
Kim thị bị hạch tội, Tướng phủ có thể nói là người ngã ngựa đổ, bị đánh một cái trở tay không kịp, cả nhà từ trên xuống dưới, ngoại trừ Tiết di nương biết rõ ràng trong lòng, không ai nghĩ Kim di nương sẽ bất ngờ rớt đài như vậy.
Lúc này, Lãnh tướng vẫn chưa thể vượt qua được cú sốc, không có tâm tình đoái hoài đến sự vụ trọng phủ, tất cả mọi việc đều đẩy đến người Tiết di nương.
Tiết di nương là người thông minh, am hiểu cuộc đời, bà ấy không có con cái, thấy Lãnh Thanh Hạc công thành danh toại, tương lai chắc chắn sẽ là chủ nhân của Tướng phủ này. Bản thân mình có thể nâng lên thành chính thể hay không không quan trọng. Sinh hoạt hàng ngày của Lãnh Thanh Hạc vẫn phải chuẩn bị tốt. Thân thiết rồi, nhà mẹ đẻ Lãnh Minh Nguyệt mới có chỗ dựa, đến khi mình già rồi cũng có thể được đảm bảo hơn.
Vì vậy, sau khi Lãnh Thanh Hạc rời chủ, tất cả chi phí ăn mặc đều không còn giống như lúc trước nữa. Hạ nhân trong phủ cũng đều gió chiều nào theo chiều ấy, từ lâu đã vứt nữ chủ nhân cũ lên chín tầng mây.
Lãnh Băng Cơ nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Hạc trong sân, thấy vậy cũng yên lòng.
Lãnh Thanh Hạc dựa theo sự ủy thác của muội muội đi ra ngoài, trực tiếp tiến cung. Cưỡi ngựa vượt gió, nếu có tên trong danh sách trúng tuyển, sẽ lập tức trở về báo tin vui.
Rất nhiều trái cây và trà bánh được chất đầy trong tay nải của Lãnh Băng Cơ, bọn hạ nhân đều cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, kính cẩn không thôi.
Tướng phủ cùng lắm chỉ thiếu đi một Kim thị, cũng không còn là Tướng phủ lúc trước nữa.
Chờ đợi một thời gian, thấy đã sắp tới chính ngọ, nóng lòng chờ đợi nhưng mãi vẫn không có tin tức gì. Thỉnh thoảng nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài phủ là như một cái lò xo bật dậy, ngoái cổ ra ngoài nhìn.
Lãnh Minh Nguyệt đi từ hậu trạch ra, nhìn thấy nàng bèn hành lễ, gọi nàng một tiếng đại tỷ.
Lãnh Bằng Cơ nheo mắt: “Mấy ngày không gặp, sao tam muội lại biết thành con lừa hiền lành, mồm miệng cũng trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Lãnh Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Ta biết tỷ có bản lĩnh lợi hại, ta cũng hiểu rõ, chính mình không phải đối thủ của tỷ, tiếng đại tỷ này là ta cam tâm tình nguyện gọi, nếu như tỷ không muốn nghe thì sau này ta sẽ không gọi nữa”
Lãnh Băng Cơ cười ha hả một tiếng: “Ai ngươi cũng xem là đối thủ như vậy, có cảm thấy mệt không?”
“Ta không có coi tỷ là đối thủ “Ngươi nói vậy cũng đúng, trước kia là khinh thường, hiện giờ là Tiết di nương không cho Lãnh Băng Cơ nói trúng trọng điểm.
“Là ta tự mình khuất phục, cái gì mà cho hay không cho, là ta cam tâm tình nguyện chịu thua. Tỷ có bản lĩnh như vậy, lúc ở Tướng phủ lại giấu diếm không để lộ, không để cho ai hay biết, hơn nữa còn nhẫn nhịn để Lãnh Bằng Nguyệt chèn ép lâu như vậy, sao ta có thể so được, vì vậy ta tâm phục khẩu phục”.
Lãnh Băng Cơ chỉ khẽ cong môi, nhẹ nhàng cười, Lãnh Minh Nguyệt luôn kiêu căng ngạo mạn, có thể khiến nàng ta nói một câu chịu thua, thật đúng là không dễ dàng.
“Nói đi, có chuyện gì?”.
Lãnh Minh Nguyệt bước lên phía trước hai bước: “Ta muốn tới phủ Kỳ Vương vài ngày”
Lãnh Bằng Cơ cũng không thèm nhìn nàng ta: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
“Ta thề, ta sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì với Phong vương gia” Lãnh Minh Nguyệt nói chắc như định đóng cột.
“Không có suy nghĩ gì, vậy người muốn tới phủ Kỳ vương làm gì?”
“Đúng trọng tâm đấy, đương nhiên là muốn đánh chó rơi xuống nước, không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lãnh Bằng Nguyệt thì sao ta có thể cam tâm được?”.
Lãng Bằng Cơ tiện tay lấy một món điểm tâm trên bàn cho vào miệng: “Ta khuyên người nhân lúc còn sớm thì từ bỏ tâm tư này đi, Lãnh Băng Nguyệt được Phong vương gia hết lòng sủng ái, không để nàng ta chịu chút ấm ức nào, nếu như người chọc giận nàng ta, ngươi cũng chẳng được lợi gì đâu. Vì vậy người vẫn nên nói ra mục đích thật sự đi”
“Ngày này ta cũng ở phủ buồn chán muốn chết, di nương cũng không cho ta ra ngoài đi lại, một người bạn tốt cũng không có. Đại tỷ, sau này có yến hội gì, có thể dẫn ta đi thưởng thức một chút không?”
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Những yến hội đó đơn giản là chuyện nhà khoe quyền khoe thế, không phải người luôn muốn tránh né sao, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?”
Vẻ mặt Lãnh Minh Nguyệt ánh lên một tia ngượng ngùng, sau đó lại hoảng loạn che giấu.
Tiết di nương bưng một chén nước ô mai tới, đặt vào tay Lãnh Băng Cơ, oán trách Lãnh Minh Nguyệt: “Đại tỷ con còn đang nghỉ ngơi đấy, con lại còn tới quấy rầy nàng ấy”
“Con chỉ nói vài câu với tỷ tỷ để làm thân chút thôi mà”.
“Biết vậy là tốt, con phải cảm ơn tỷ tỷ. Nếu không có tỷ tỷ, e là bây giờ con phải khóc lóc đến chết rồi”.
Lãnh Băng Cơ nâng mí mắt lên: “Làm sao vậy?”
“Đại tiểu thư không biết chứ, Kim thị kia vô cùng ác độc, một khoảng thời gian trước đây còn tính toán định hôn Minh Nguyệt cho lão tam nhà mẹ đẻ nàng ta” . Truyện mới cập nhật
“Lão tam nhà họ Kim? Nghe nói cũng đứng đắn, có chí tiến thủ. Quan trọng là không giống như Kim nhị không học hành đàng hoàng, cũng không có công việc tử tế, so với mấy tên ăn chơi trác táng cũng coi như không tồi”
“Nhưng mà hắn đã bàn bạc hôn sự vài lần, nhưng tất cả đều không thành, vì vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó khó nói. Nếu không, sao Kim thị đột nhiên lại có lòng tốt như vậy? Hơn nữa nếu như Minh Nguyệt gả tới nhà họ Kim, có thể sống tốt sao? Nhà họ Kim đối xử với Minh Nguyệt tốt hay không tốt, chẳng phải còn phải xem một câu nói của Kim thì sao?”
Lãnh Băng Cơ nghĩ, đúng là cũng vì chuyện hôn sự này. Chẳng trách chuyện của Kim thị Tiết phu nhân lại làm theo sự sắp xếp của tùy tùng, cứu Minh Nguyệt, thẩm vấn tên đạo sĩ giả thần giả quỷ kia, tận lực như vậy, hóa ra là đã giương sẵn mũi tên.
“Nói tới Kim thị, Thanh Kiêu đâu? Sao ta tới lâu như vậy mà vẫn không thấy hắn đâu?”
Tiết di nương nhỏ giọng nói với nàng: “Nói tới đứa trẻ này, thật đúng là muốn hỏi ý của đại tiểu thư một chút. Người cũng biết tính tình của đứa trẻ này, luôn quen với thói ương ngạnh”
“Bây giờ Kim thị xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt hắn nhìn chúng ta vô cùng kỳ lạ, như một con sói nhỏ vậy, hận chúng ta tới nghiến răng nghiến lợi. Hôm qua còn lén chạy tới sân nhà đại thiếu gia làm loạn”
“Ta nghĩ, tám phần là do Kim thị châm ngoài, khiến hắn cảm thấy là đại thiếu gia hại di nương mình cho nên mới muốn tới chơi xấu. Cứ để như vậy mãi, e là sẽ lưu lại hậu họa về sau”
Lãnh Băng Cơ hiểu Tiết di nương đang lo lắng cái gì, tuy nói Kim thị bị lưu đày là trừng phạt thích đáng, nhưng nếu như có ai có lòng châm ngòi thì trong mắt Lãnh Thanh Kiểu chính là nàng hại mẹ hắn. Đứa bé lớn lên trong thù hận như vậy, chắc chắn sẽ hình thành tính cách cực đoan, vặn vẹo. Chờ tới khi lớn lên, không thể nghi ngờ nàng chính là kẻ thù của hắn.
Thế nhưng, nàng có thể làm gì hắn đây? Trên phương diện huyết thống, hắn chính là đệ đệ của nàng, trên phương diện đạo nghĩa, hắn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Nàng không thể cá lớn nuốt cá bé, tàn nhẫn ra tay với một đứa trẻ được.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Đứa nhỏ này bị Kim thị dạy dỗ sai lệch, trong phủ lại không dám nghiêm khắc quản giáo. Bây giờ Lãnh Bằng Nguyệt và người của nhà họ Kim lại ở giữa châm ngòi, đứa trẻ này đúng là có vấn đề”
“Như vậy đi, ta thương lượng cùng với phụ thân và ca ca một chút, đổi cho hắn một tiên sinh và thư đồng khác, có thầy tốt bạn hiền, dốc lòng dạy giỗ, hy vọng sau này hắn có thể phân rõ trắng đen, hiểu được thiện ác. Cũng hy vọng Tiết di nương có thể chịu vất vả, hao tổn chút tâm tư để khiến gia đình hòa thuận, hưng thịnh”.
Lãnh Minh Nguyệt bĩu môi nói: “Cẩn thận lại nuôi dưỡng ra một con sói vong ân phụ nghĩa cũng nên”
Tiết di nương nhíu mày quát một câu: “Lắm miệng!”
Gian ngoài đột nhiên có tiếng người ồn ào, rất nhiều tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, có người lại hưng phát kêu to: “Trúng rồi trúng rồi!”