Ngày hôm sau, Kiều Thanh cùng đứa nhỏ đều ở khách điếm đợi không có đi ra ngoài, Tần Dịch lại tới cửa.
”Có chuyện gì sao?” Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Thanh mở cửa nhìn đến Tần dịch mặt không có chút thay đổi đứng ở nơi đó.
Hôm nay, Kiều Thanh không có chuẩn bị ra ngoài cho nên không có hoá trang,
hơn nữa ngày hôm qua gặp qua Tần Dịch sau khi biết thân phân của mình
nàng cảm thấy cũng không cần thiết phải ngụy trang nữa.
Tần
Dịch nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, lạnh lung không trang
điểm của Kiều Thanh còn có bộ quần áo hết sức bình thường đang mặc trên
người, cùng với tóc đang được buộc đơn giản bằng một cây trâm Đào mộc,
đôi mắt chợt lóe trực tiếp đưa qua một cái hà bao (nguyệt: là tui đựng
tiền của người cổ đại): “Trong này có hai trăm lượng bạc.”
Đến đưa tiền? Kiều Thanh đưa tay ra nhận lấy thản nhiên nói: “Đa tạ Tần công tử.”
”Không cần, ta là chịu sự nhờ vả của đại ca ngươi, cáo từ.” Tần Dịch mặt không chút thay đổi nói xong trực tiếp xoay người bước đi. Kiều thanh cũng đã phát hiện, Tần Dịch này chính là một người có tính bất cẩu ngôn tiếu
(Nguyệt: không nói những lời thừa, ăn nói cẩn thận), hơn nữa dáng vẻ rõ
ràng là không có ấn tượng tốt đối với nàng. Nói chuyện còn chưa được mấy câu vậy mà lúc nào cũng nói nhận sự ủy thác của người khác.
Chẳng qua, nếu Tần Dịch đã nói nhận sự nhờ vả của người, Kiều Thanh cũng
không còn khách khí làm gì nữa, trực tiếp mang theo con trai bảo bối đi
dạo phố mua đồ.
Một tháng sau, hai cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đứng trước cửa một của một khách sạn ở Thanh Sơn Trấn, hấp dẫn rất
nhiều người dùng lại nhìn. Dù sao tại...nơi xa xôi này, rất ít xuất hiện quan lại quyền quý cho nên xe ngựa như vậy cũng rất ít gặp.
Một công tử tuổi còn trẻ mặc hoa phục xuống xe ngựa, khiến cho các đại cô
nương tiểu tức phụ đứng ở xung quanh sợ hãi than sợ hãi than. Thật tuấn
mỹ công tử, ngũ quan tinh xảo khí chất nho nhã, nhất cử nhất động
(Nguyệt: một cử chỉ hành động) đều để lộ ra phong cách quý phái trời
sinh.
Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Thanh đặt tiểu nãi bao
vừa mới ăn uống no đủ có chút mơ hồ sắp tiến vào giấc ngủ trưa vào trên
giường, nhẹ nhàng đi tới cửa mở cửa, ngoài cửa hai người liếc mặt nhìn
nhau.
”Ngươi tìm ai?” Kiều thanh nhẹ giọng hỏi.
”Thất muội, ta là đại ca.” Ngoài cửa ánh mặt của trẻ tuổi công tử phức tạp nhìn Kiều Thanh nói.
Kiều thanh hơi hơi sửng sốt. Một tháng trước đụng phải Tần dịch, Tần dịch
nói nàng ở lại trong này an tâm chờ người tới đón. Sauk hi đưa bạc cũng
không lại xuất hiện. Nàng không nghĩ đến người tới đón nàng sẽ đén vào
hôm nay vẫn là đại ca của nàng?
”Vào đi.” Kiều Thanh nhẹ nhàng nói, vừa vặn nàng có rất nhiều chuyện muốn cho đại ca của nàng giải thích nghi hoặc. . .
Hai người ở bên cạnh bàn ngồi đối diện nhau, tuổi trẻ công tử mở miệng
trước : “Tần dịch đã nói cho ta biết ngươi bị thương mất trí nhớ hiện
tại thân thể đã tót hơn chưa?”
Kiều Thanh không nghĩ tới đại ca vừa mở miệng dĩ nhiên là hỏi thăm thân thể của nàng , sự thân thiết
trong mắt của hắn cũng không giống như giả vờ, Kiều Thanh lắc đầu nói:“Vết thương đã tốt lắm, bất quá chính là quên hết chuyện trước kia.
Trước kia gặp phải Tần công tử chỉ nói cho ta biết ta là Kiều quốc công
phủ Thất tiểu thư.”
Tuổi trẻ công tử thở dài một hơi nói:“Thân thể không có việc gì là tốt rồi, sự tình trước kia đã quên liền đã quên đi. Ta gọi là Kiều Hoài Cẩn, là đại ca ruột thịt của ngươi.”
”Đại ca, “ Kiều Thanh kêu một tiếng, cũng không có cái gì khó thích ứng, đại ca này cho nàng ấn tượng cũng không tệ lắm, “Vì sao ta lại xuất hiện ở trong này?” Kiều Thanh hỏi. Kiều quốc công phủ ở Nghiêu đô Thịnh Dương
thành cách nơi này cả ngàn dặm, chủ nhân cũ một thiên kim tiểu thư là
làm sao lại lưu lạc đến nơi xa như vậy?
”Việc này nói ra rất dài dòng. Một năm trước ngươi đến Đại Giác Tự ở thành Thanh Châu cầu
phúc cho tổ mẫu, sau đó thiện phòng nơi ngươi ở ngoài ý muốn cháy, ngươi cũng theo đó mất tích. Chúng ta ở thành Thanh Châu tìm thật lâu cũng
không tìm được, vừa vặn hai năm nay Tần Dịch luôn luôn ở biên quan, ta
liền cầu xin hắn lưu ý một chút, không nghĩ tới hắn thật sự gặp được
ngươi .” Kiều Hoài Cẩn có chút cảm khái nói. Kỳ thật rất nhiều người đều cảm thấy Kiều Thanh đã chết , không nghĩ tới một năm sau lại tìm được
tuy rằng mất trí nhớ nhưng người không có việc gì là tốt rồi.
Một tiểu thư mảnh mai chạy đến ngoài ngàn dặm cầu phúc cho tổ mẫu? Ở thiện phòng đột nhiên cháy? Kiều Thanh cảm giác ở trong này tất nhiên có cổ
quái, chẳng qua không vội, về sau sẽ chậm rãi làm rõ ràng .
Kiều Hoài Cẩn ánh mắt dừng lại trên người tiểu nãi bao đang ngủ say trên
giường, trong mắt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, Kiều Thanh nghĩ
chắc hẳn Tần Dịch đã nói cho Kiều Hoài Cẩn chuyện nàng có mang theo bên
người một đứa nhỏ. Hơn nữa Kiều Thanh cũng hiểu rõ vì sao Tần Dịch cùng
Kiều Hoài Cẩn lai không có quá lớn phản ứng, bởi vì dựa theo cách nói
của Kiều Hoài Cẩn một năm trước nàng rời đi thành Thịnh Dương còn là một đại gia tiểu thư bình thường, không có khả năng qua một năm đã có một
đứa con đã sắp mãn tuổi, mang thai còn cần phải 10 tháng đâu. Cho nên
Tần Dịch cùng Kiều Hoài Cẩn tất nhiên biết đứa nhỏ này không có khả năng là do nàng sinh . . .
”Ta quên đứa nhỏ này là từ đâu đến .” Trước khi Kiều Hoài Cẩn mở miệng, Kiều Thanh đã nói thẳng ra. Nàng xác
định không biết chủ nhân cũ từ nơi nào mang đến một cái đứa nhỏ, hơn nữa chủ nhân cũ đến ở Tống gia thôn có non nửa năm còn trước kia ở nơi nào cũng là một cái mê khó giải, bao gồm trương mặt nạ kia, nguyên chủ từ
nơi nào lấy ra? Tại sao muốn mai danh ẩn tích ở lại tiểu sơn thôn kia
làm một tiểu quả phụ? Xem ra điều này rất khó làm rõ ràng rồi, bởi vì mà ngay cả thân ca ca của nguyên chủ cũng không biết. . .
”Thất muội, ngươi muốn cùng ta trở về không thích hợp để mang theo đứa bé
này.” Kiều Hoài Cẩn lời nói thấm thía nhìn Kiều Thanh nói. Một tiểu thư chưa có kết hôn mang theo bên người một đứa nhỏ là một chuyện rất
không bình thường, hơn nữa Kiều Thanh mất tích một năm lưu lạc bên
ngoài, vốn rất dễ dàng nhận người ta nhàn thoại (nguyệt: bàn tán, giống
ngư mấy bà tám ngồi lại nói linh tinh ấy). Nếu khi trở về còn dẫn theo
một đứa nhỏ, càng sẽ làm cho ngọi người nghi ngờ sự trong sạch của nàng. Cho dù dựa vào số tuổi của đứa nhỏ này thì không có khả năng là do Kiều Thanh sinh , nhưng là lời đồn đãi vốn là thật thật giả giả. Tại...thời
đại thanh danh còn nặng hơn sinh mệnh, một lời đồn đãi không thật có thể bị hủy cả đời của một nữ nhân.
”Thất muội yên tâm, ta sẽ
tìm một người ổn thỏa thu xếp cho đứa nhỏ.” Kiều Hoài Cẩn lại bồi thêm
một câu nói. Hắn không phải là không có trái tim đồng tình mà là đại gia tộc quy củ sâm nghiêm, làm sao có thể cho phép một tiểu thư chưa có kết hôn thu nuôi một đứa nhỏ không rõ lai.
Kiều Thanh nhìn dung nhan im lặng ngủ của tiểu nãi bao nghĩ đến nụ cười của tiểu nãi bao
đối với nàng khi nàng mới đến thế giới này, còn có lời nói đầu tiên nói
ra là ngọt ngào kêu nàng là mẹ. . . Vừa nghĩ tới phải cùng đứa bé này
tách ra, Kiều Thanh đã cảm thấy trong lòng đau xót. Đây là nàng nhận
định đứa nhỏ, là nàng trên thế giới này cái thứ nhất thân nhân, nàng
tuyệt đối sẽ không buông tha cho dù muốn nàng buông tha cho tất cả!
”Đại ca, ta sẽ không vứt bỏ đứa bé này , nếu các ngươi không tiếp thụ được
trong lời nói ta sẽ không quay trở về. Ta sẽ mai danh ẩn tích, sẽ không
nói mình là Kiều Thất tiểu thư .” giọng nói của Kiều Thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định. Cho dù đang chờ đợi nàng là vinh hoa phú
quý, nếu muốn nàng vứt bỏ đứa bé này, nàng tình nguyện làm một người
nông phụ cả đời.
”Thất muội ngươi. . .” Kiều Hoài Cẩn có
chút khiếp sợ nhìn Kiều Thanh, dường như không quen biết nàng giống
nhau, một lát sau, mới thở dài một hơi nói, “Thất muội ngươi thật sự
thay đổi.”
Kiều Thanh không biết tính cách của chủ nhân của
của thân thể này là gì bất quá nhìn biểu hiện của Kiều Hoài Cẩn cũng
không khó đoán được, nàng cùng với chủ nhân cũ của thân thể này có sự
khác biệt rất lớn. Bất quá thì tính sao? Một năm qua nàng sống một cuộc
sống không người nào biết đến. Thời gian một năm đủ để làm thay đổi một
con người, huống hồ nàng không phải là bị mất trí nhớ sao? Một lý do cỡ nào hoàn mỹ, nàng không cần đi bắt chước chủ nhân của của thân thể này, chỉ cần làm chính mình là được rồi .
”Sau khi trải qua một số chuyện, con người cũng sẽ thay đổi” Kiều Thanh nhẹ hangg nói
”Lần sau không được nói không cần trở về, người trong nhà đều thực lo lắng
cho ngươi. Về phần đứa nhỏ. . . Ngươi trước hết mang theo đi!” Kiều Hoài Cẩn nói câu sau cùng có chút bất đắc dĩ. Sau khi xa cách một năm lại
nhìn thấy Kiều Thanh, nếu không phải dung mạo cùng cái bớt rõ rang kia,
hắn đều nghĩ đến đây là một người khác . Tuy rằng chỉ là nói chuyện ngắn ngủi với nhau, bất quá Kiều Hoài Cẩn đã muốn ý thức được, thất muội này hiện tại là người nói một không hai, nếu hắn thật sự cố ý không cho
Kiều Thanh mang theo hài tử kia, Kiều Thanh sẽ không có khả năng trở về
cùng hắn.
Đối với sự nhượng bộ của Kiều Hoài Cẩn Kiều Thanh
có chút kinh ngạc chẳng qua hảo cảm trong lòng đối với Kiều Hoài Cẩn
tăng thêm vài phần.