Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Chương 24: Chương 24: Mất trí nhớ trở nên ngốc?




“Thất muội, muội đi đâu vậy? Muội mất trí nhớ như thế làm sao không đi theo ta , ngộ nhỡ lạc đường làm sao bây giờ?” Kiều Hân vừa nhìn thấy Kiều Thanh đi theo sau lưng Mạc Dục Liên cùng Kiều Hân Nghiên, đôi mắt lóe lên liền bước nhanh tới lôi kéo tay Kiều Thanh vẻ mặt ân cần nói.

“Mất trí nhớ?”

“ Thất tiểu thư phủ Kiều Quốc Công mất trí nhớ? Thiệt hay giả?”

“Hẳn là thật đi? Tỷ tỷ của nàng nói! Nàng sẽ không ngay cả mình là ai đều không nhớ rõ đi?”

“Rất có thể.”

“ Hoa si kia mất trí nhớ, sẽ không trực tiếp biến thành kẻ ngốc rồi ?”

“Xuỵt, nói nhỏ chút! Chẳng qua ta nhìn cũng gần giống như thế.. . .”

. . .

Tứ phong Kiều Đại Tài Nữ, hoa si phế phẩm Thất tiểu thư phủ kiều quốc công mất trí nhớ tin tức tại thưởng hoa Yến trước khi bắt đầu liền nhanh chóng mà truyền khắp toàn bộ vườn Lưu Ly, rất nhiều người đối với nàng ấn tượng lại thêm một cái —— thực là ngốc. . .

“Ngươi thật sự mất trí nhớ?” Mạc Dục Liên nhìn Kiều Thanh có chút kinh ngạc hỏi.

“ Ừ “ Kiều Thanh bình tĩnh gật đầu. Nàng chỉ muốn yên ổn làm một người thiếu nữ xinh đẹp, không biết làm sao luôn có người đem nàng đẩy đi phía trước đầu sóng ngọn gió, ôi chao . . . Nhưng mà được người khác biết rõ nàng mất trí nhớ cũng tốt, tránh khỏi có người cảm thấy nàng hôm nay cùng so với trước kia quá khác thường.

Năm người tiểu thư phủ Kiều Quốc Công đều ngồi cùng một chỗ, Kiều Thanh vô cùng tự giác mà rời xa Kiều Hân ngồi xuống bên cạnh Kiều Hân Nghiên.

“Đoan Vương Gia, Đoan Vương Phi đến!”

“Thái tử điện hạ đến, Đại hoàng tử đến!”

Theo một vòng xướng danh, mấy người đại boss được cấp bậc cao nhất túm tụm đi tới phía trước nhất ngồi xuống, sau các loại hành lễ , thưởng hoa yến rốt cuộc khai mạc

Đây là một cái sân lớn sắc màu rực rỡ trong vườn Lưu Ly, được bố trí xa hoa. Bốn phía sân lớn đều là hành lang kiến trúc đình kiểu, đã có vật thể che chắn ánh mặt trời lại không ảnh hưởng tầm mắt. Chính giữa sân lớn có một cái đài tròn được làm bằng đá cẩm thạch nhiều loại hoa vây quanh, đài tròn cũng chỉ cao hơn một mét, nhưng mà diện tích không nhỏ, cây cột bốn phía nâng lên một nửa cái lá sen bên cạnh trần nhà ngói lưu ly,ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng phát ra màu sắc mỹ lệ.

Mỹ tửu mỹ thực rất nhanh được nha hoàn xinh đẹp bắt đầu bày biện, giọng nói Đoan Vương Lãng tuyên bố khai tiệc sau đó Kiều Thanh liền cầm đũa lên. Rất nhanh lại không mất ưu nhã đem mỗi loại đồ ăn trước mặt đều nếm một lần, phần lớn đều thập phần mỹ vị. Chẳng qua cái thế giới này phương thức nấu nướng cũng không nhiều loại, hoàn hảo đầu bếp Đoan Vương Phủ so với đầu bếp Phủ Kiều Quốc Công cao tay hơn rất nhiều.

“Thất muội, muội trước khi đến chưa ăn cơm sao?” Kiều Hân Nghiên nhìn Kiều Thanh nhẹ giọng hỏi. Nàng chỉ có gắp một cái rau cải nếm thử một miếng liền đặt xuống rồi.

“Ừ, Tam tỷ làm sao tỷ biết?” Kiều thanh nhẹ giọng hỏi lại. Trước khi đi ra ngoài, nàng vì phải dỗ dành Bánh bao nhỏ một mình hắn ở nhà ngay cả miếng nước cũng không kịp uống. Ừ, rượu này rất không tồi, khẩu vị ngọt mát lạnh.

“Chú ý dáng vẻ.” Kiều Hân Nghiên sắc mặt có chút nghiêm túc, nàng rất muốn phê bình kiều thanh, nhưng khi nhìn nàng trừ điểm ăn nhiều hơn ra, dáng vẻ ăn cơm thật là rất ưu nhã rất đẹp mắt đẹp lòng.

Kiều thanh hơi hơi sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện một vấn đề. Những thứ mỹ thực này bưng lên đều là đem lên trang trí đấy, mỗi người đều là lướt qua một cái liền buông đũa xuống, chỉ có chính nàng gần giống như ăn tươi gần một nửa rồi, tỏ ra…... tài đức hơn người. Chung quanh cùng đối diện cũng đã có không ít người đưa ánh mắt ném đến nàng bên này.

Cái xã hội xưa cực kì độc ác này, cơm vậy mà không là dùng để ăn. . . Kiều Thanh trong lòng yên lặng phỉ nhổ, lại ưu nhã ăn vài miếng đồ ăn như là rất đói mới để đũa xuống, lấy ra khăn lau đi khóe miệng.

“Tham gia thưởng hoa yến nữ tử mười ba tuổi trở lên chưa gả phải tham gia biểu diễn tài nghệ, những người ngồi phía trước kia đều là ban giám khảo.” Kiều hân Nghiên sợ Kiều Thanh không biết quy củ, nên nhỏ giọng nói với nàng.

Kiều Thanh nhìn hai hàng phía trước, phía trước nhất là Đoan Vương Đoan Vương Phi, đằng sau còn ngồi một loạt lão nhân gia nho nhã, Kiều Hân Nghiên nói cho nàng biết tất cả những người kia đều là thầy giáo dạy học Quốc Tử Giám

“ Người có thể giành được người đứng đầu thưởng hoa yến có được quyền hạn một năm tự do ra vào vườn Lưu Ly, còn có ban thưởng hậu hĩnh đến từ Đoan Vương Phủ.” Kiều hân Nghiên tiếp tục nói khẽ.

“Năm trước nữ tử đứng đầu là ai?” Kiều Thanh có chút tò mò hỏi.

Kiều Hân Nghiên nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái nói: “ Ba năm trước đây nữ tử đứng đầu đều là Tứ muội.” Được rồi, Kiều Thanh cảm thấy cũng không bất ngờ nhiều. Nói cách khác, từ khi Kiều Hân từ mười ba tuổi tham gia thưởng hoa yến đến nay, liền nhận thầu người đứng đầu hàng năm.

“Muội cũng chuẩn bị tài nghệ?” Kiều hân Nghiên đột nhiên hỏi.

“Không có, muội hôm nay sau khi lên xe mới biết được còn có chuyện biểu diễn tài nghệ này.” Kiều thanh tỏ vẻ nàng là người rất vô tội, sau đó nói tiếp,

“Trước kia học những thứ đó muội đều không nhớ rõ.”

Kiều Thanh cảm thấy Kiều Hân Nghiên lúc này sắc mặt rất nghiêm túc rất nghiêm túc, làm cho cô nhớ tới thầy chủ nhiệm lớp học trong thế giới kia. . . Kiều Hân Nghiên nhìn Kiều Thanh giống như là nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện. . .

“Mà thôi, ta nhớ được chữ của muội viết rất miễn cưỡng còn có thể vừa mắt, coi như là mất trí nhớ viết chữ làm sao dù sao vẫn sẽ không quên, muội liền chọn thư pháp đi!” Kiều Hân Nghiên thở dài một hơi nói, rất có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép .

Viết chữ bút lông ? Thư pháp? Kiều Thanh ánh mắt sáng lên! Được rồi, đây là nàng kiếp trước ngày này qua tháng khác luyện tập qua cái này, vì học tập điêu khắc nàng hiểu rõ các loại thư pháp. Điêu khắc dĩ nhiên là không thể biểu diễn rồi, thư pháp có thể, hơn nữa không dùng làm thơ, tùy tiện sao chép một chút thơ viết văn chương cái thế giới này là được. Rất tốt rất tốt! Về phần được Kiều Hân Nghiên đánh giá là “Viết chữ miễn cưỡng còn có thể nhìn vào mắt”, Kiều Thanh một chút cũng không ngại. Nhớ tới nàng vừa mới trở lại thanh lan viện phủ Kiều Quốc Công thấy những “Tác phẩm” thư pháp kia, Kiều Thanh cảm thấy Kiều Hân Nghiên nói chuyện đã rất khéo léo rồi.

“A, muội đã biết.” Kiều thanh thật biết điều khéo léo mà tỏ vẻ phụ họa ý kiến Kiều Hân Nghiên.

Chính giữa cách tỷ muội song sinh xinh đẹp , kiều Hân nghe không được Kiều Hân Nghiên cùng Kiều Thanh nhẹ giọng nói cái gì ở đó, nhưng mà nàng có thể rõ ràng cảm giác được các nàng trò chuyện với nhau thật vui. . .

Kiều Hân không phải luôn luôn thanh cao hơn nữa nguyên lai có phần không thích Kiều Thanh thái độ Kiều Hân Nghiên đối đãi Kiều Thanh làm sao đột nhiên thay đổi, chẳng qua không có việc gì, nàng hôm nay thế nhưng là chuẩn bị cho Kiều Thanh “Lễ vật” đấy, nàng chờ đợi xấu mặt đi. . .

Thưởng hoa yến biểu diễn tài nghệ cũng là tỷ thí tài nghệ tổng cộng bảy hạng, cầm, kì, thư , họa, thi từ, ca múa, cỡi ngựa bắn cung. Có thể tùy ý lựa chọn một hạng hoặc là nhiều hạng tham gia tỷ thí. Hơn nữa là nam nữ hỗn hợp tỷ thí, sắp xếp tổng hợp lại nhận thấy, cuối cùng người đứng đầu bất luận nam nữ chỉ có một,.

Đoan Vương điện hạ Nghiêu quốc tròn tròn mập mạp gương mặt phúc hậu, Kiều Thanh nàng cảm thấy người kia vẻ đẹp giống hình tượng người cha,đại thúc trung niên hơn là tài tử phong lưu. . … Thưởng hoa yến đã có rất nhiều năm lịch sử, toàn bộ vườn Lưu Ly đối với quy củ thưởng hoa yến không biết nhất có lẽ chính là Kiều Thanh, tất cả những người khác đều biết quy tắc thưởng hoa yến.

Đoan Vương đứng lên lớn tiếng tuyên bố biểu diễn tài nghệ bắt đầu. Hạng thứ nhất là biểu diễn tài đánh đàn, muốn tham gia biểu diễn tài đánh đàn công tử tiểu thư đều phái hạ nhân đến phía trước nơi ấy thiết kế một cái đài đăng ký tính danh, sau đó rút ra dãy số, căn cứ dãy số rút ra tiến hành trình tự biểu diễn.

------ đôi lời nói ở bên ngoài ------

Kịch trường nhỏ bừa bãi lộn xộn:

Đậu phộng: Ông Tác giả , bổn vương muốn phê bình ngươi một chút!

Bơi bơi: Vì sao?

Đậu phộng: Tiểu Thất tham gia thưởng hoa yến, vì sao bổn vương vậy mà không được xuất hiện?

Du Du: Khục khục, ngươi ở Nghiêu Quốc thân phận không tiện, hơn nữa nhiều năm lưu lại ở Thành Văn Hoa tại Dương Thành to lớn bình thường chính là tồn tại như một người vô hình, không ai mời ngươi cũng bình thường thôi!

Đậu phộng: Hừ, không mời mà tới việc này bổn vương cũng không phải chưa có làm qua, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được bổn vương đi theo bước chân Tiểu Thất sao? !

Du Du: Ha ha, vậy thì. . . Xin ngài cứ tự nhiên đi thôi!

(thú tội thôi sau cùng còn có buổi chiều hôm nay Du Du như trước canh hai ~ bốn giờ chiều cùng Tiểu Thất không gặp không về ôi!!!! Về phần đậu phộng có thể hay không xuất hiện, đây chính là một ẩn số….. . . )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.