Sáng sớm hôm sau đoàn người Kiều Thanh sẽ lên đường, hơn nữa còn nhiều thêm một người đi cùng.
Nhìn đến nam nhân ngồi trên xe lăn cần người giúp đỡ, sắc mặt tái nhợt thân
thể suy yếu, Kiều Thanh trực tiếp lặng im dời đi tầm mắt. . . Hàng này
mỗi lần gặp là một dạng, lần này trực tiếp “Ngụy trang” hạng nặng, đây
mới là hình tượng của Nghiêu Quốc An vương gia trong mắt thế nhân (người đời, người phàm tục) sao?
”Dịch nhi, lần này Hoa Sênh quay về thành Thịnh Dương, dọc theo đường đi cầu xin ngươi chiếu cố hắn
nhiều hơn một chút .” Diệp phu nhân còn dặn Tần Dịch nhất định phải
chiếu cố tốt Mạc Hoa Sênh.
”Cô yên tâm.” Tần Dịch gật gật đầu, mặt không chút thay đổi chắp tay đối với Mạc Hoa Sênh nói: “An vương, mời.”
Mạc Hoa Sênh khẽ gật đầu, bị Phong Dương giúp đỡ ngồi vào chếc xe ngựa rộng rãi đứng đầu đội ngũ.
”Tiểu thư, dáng vẻ của An vương điện hạ thật đẹp.” Hồng Ngọc tán thưởng một
câu sau lại cực kì tiếc hận (thương tiếc, thương xót) nói, “Chỉ tiếc tất cả mọi người đều nói hắn không sống được bao lâu.”
Kiều
Thanh im lặng. . . Chỉ sợ làm cho “Đại gia” thất vọng rồi, chắc trong
chốc lát Mạc Hoa Sênh sẽ không chết được . An vương Mạc Hoa Sênh tuy
rằng hằng năm phân lớn thời gian không có ở Thịnh Dương, tuy nhiên thành Thịnh Dương vẫn truyền lưu truyền thuyết về hắn, bởi vì hằng năm Nghiêu Hoàng đều kiên trì triệu kiến (cho mời, làm cho) Mạc Hoa Sênh vào cung
mừng năm mới.
Hôm nay lúc trời sập tối, đoàn người chạy tới thành Nghiễm Lăng. Nơi này là một tòa thành lớn vô cùng phồn hoa (sầm
uất, đông đúc) của Nghiêu Quốc. Bởi vì thành Nghiễm Lăng có rất nhiều
rượu ngon, cống rượu Nghiễm Lăng túy của Nghiêu Quốc hoàng thất ngự dụng đều lấy từ thành Nghiễm Lăng. Nghe nói khí hậu ở thành Nghiễm Lăng vô
cùng tốt, cho nên dùng lương thực đặc sản của thành Nghiễm Lăng và nước
trong thành cùng với kĩ thuật nhưỡng rượu được truyền lưu lâu đời, rượu
của thành Nghiễm Lăng không chỉ nổi tiếng ở Nghiêu quốc mà còn vang danh khắp thiên hạ.
Sau khi vào thành Nghiễm Lăng, Kiều Thanh
ngồi ở trong xe ngựa đều có thể ngửi được mùi rượu từ bên ngoài bay vào. Trong lúc nhất thời cảm thấy có chút thèm . Kiếp trước Kiều Thanh rất
yêu rượu, không nói ngàn chén không say nhưng tửu lượng tuyệt đối cũng
được coi như là số một số hai. Sau khi xuyên qua đây vẫn luôn ở cùng một chỗ với đứa nhỏ, đến bây giờ một giọt cũng chưa uống. Phía trước không
có gì nhưng sau khi đến thành Nghiễm Lăng quyết định tìm cơ hội uống một chút.
Tần Dịch vẫn cưỡi ngựa đi tuốt ở đàng trước, lập tức
dẫn đường đến cửa khách sạn Hồng Phúc lớn nhất thành Nghiễm Lăng. Chờ
Kiều Thanh xuống xe ngựa, Tần dịch đã an bài (sắp xếp, bố trí) các phòng tốt lắm.
Trong lúc Kiều Thanh đi vào phòng tận phía trong,
ngón tay của Mạc Hoa Sênh khẽ nhúc nhích, ánh mắt ra hiệu cho đồng chí
Phong Dương trực tiếp đẩy Mạc Hoa Sênh đi về phía gian phòng bên cạnh: “ Vương gia nhà ta muốn ở phòng này.” Kiều Hoài Cẩn vốn đang chuẩn bị đi
qua đành phải dừng lại cước bộ đi sang phòng khác.
Kiều Hoài Cẩn cùng Tần Dịch đều cho rằng đây chỉ là trùng hợp mà cho qua, không
ai có thể nghĩ đến Kiều Thanh và Mạc Hoa Sênh có quen biết. Bởi vì lúc
xuất hiên trước mặt người, hai người căn bản là không có trao đổi gì,
Mạc Hoa Sênh một chút cũng không biểu hiện dáng vẻ có quen biết Kiều
Thanh.
Cơm chiều là được mang đến trong phòng mỗi người,
Kiều Thanh mang theo đứa nhỏ ăn xong, cùng hắn chơi trong chốc lát, đặt
đứa nhỏ đang mơ mơ màng màng lên trên giường nằm xong rồi từ trong ví
mang theo bênh người lấy ra một vật.
”Tiểu thư!” ánh mắt
Hồng Ngọc trừng lớn che miệng nhìn Kiều Thanh ở ngay trước mặt nàng thay đổi thành một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Kiều Thanh đối với
gương đồng mỉm cười, thứ này vẫn là dùng tốt, ngay cả cái bớt ở bên tai
trái cũng hoàn toàn che mất, về sau cũng có thể lấy đến ứng phó với bất
cứ tình huống nào.
”Hồng Ngọc, ta đi ra ngoài một chút,
ngươi ở lại trông Dục nhi, nếu đại ca tới tìm ta thì nói là ta đã đi
ngủ.” Kiều Thanh đối với Hồng Ngọc nói. Nàng đối với nha đầu này vẫn rất yên tâm , lại nói chính nàng chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo uống hai chén
không lâu sẽ trở lại , Tần Dịch cùng kiều Hoài Cẩn đều ở gần bên cạch sẽ không có vấn đề gì.
”Oh.” Hồng Ngọc lúng ta lúng túng gật
đầu, nhìn đến Kiều Thanh thay đổi một bộ quần áo khác, lặng yên không
một tiếng động đi ra phòng, còn nàng đi đến bên giường, buông màn xuống, sau đó chống má ngồi ngơ ngẩn ở bên cạnh bàn.
Kiều Thanh ra ngoài cửa vừa mới đi đến chỗ rẽ ở thang lầu thì nhìn đến Tần Dịch trực
tiếp đi tới, sắc mặt Kiều Thanh bình tĩnh như không có việc gì cùng hắn
gặp thoáng qua, Tần Dịch cũng không có phản ứng gì.
Ra khách sạn đi hòa nhập vào đường cái thành Nghiễm Lăng, Kiều Thanh hít một hơi thật sâu. Không biết sau khi trở lại thành Thịnh Dương quay về làm một
thiên kim đại tiểu thư có còn ... cơ hội làm người ta đáng nhớ như vậy
hay không, nàng đi tới địa phương náo nhiệt nhất trên đường.
Nhìn biển chữ vàng trên đỉnh đầu ghi “Nghiễm Lăng tửu lâu” , Kiều Thanh nhấc chân đi vào. Nơi này là tửu lâu lớn nhất thành Nghiễm Lăng, chiêu bài
của tửu lâu chính là Nghiễm Lăng túy nổi danh khắp thiên hạ.
Tuy rằng đã là buổi tối , tuy nhiên người uống rượu trong Nghiễm Lăng tửu
lâu vẫn rất nhiều, nhưng lại không có cô gái nào giống như Kiều Thanh
cả, cho nên nàng vừa đi vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Tuy nói khuôn mặt này là giả , nhưng dáng vẻ cũng không tệ, hơn nữa khí
chất lại xuất chúng, thoạt nhìn nghiễm nhiên chính là một tiểu thư khuê
các tiêu chuẩn.
”Vị tiểu thư này cần gì?” Kiều Thanh trực
tiếp chọn một góc sáng sủa ở đại sảnh lầu một ngồi vào một bàn trống,
rất nhanh có tiểu nhị lại đây tiếp đón.
”Mang một hũ rượu tốt nhất ở chỗ này của các ngươi lên đây, tiện thể mang hai món ăn nhắm rượu.” Kiều nhẹ nhàng nói.
”Tốt! Tiểu thư chờ!” Tiểu nhị vừa mới xoay người rời đi, mọi người chỉ cảm
thấy trước mắt hồng ảnh (bóng dáng màu hồng) chợt lóe, tập trung nhìn
vào, một người nam nhân đã ngồi xuống phía đối diện với Kiều Thanh đối.
Nam nhân mặc cẩm bào màu đỏ rộng rãi, ô phát (tóc đen) xõa ngang vai, dung
mạo tuyệt mỹ, mỗi động tác cử động đều lộ ra hết sức phong lưu yêu
nghiệt một đôi mắt hoa đào đầy hứng thú đánh giá Kiều Thanh: “Tiểu thư,
một người uống rượu rất buồn? Có cần Tô mỗ bồi tiểu thư uống hai chén?
Kiều nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái rồi dời đi tầm mắt. Lại nghe
đến bên cạnh có người nhìn nam tử mặc áo hồng kinh hô “Tô công tử!” Tiếp theo liên tiếp có tiếng xì xào bàn tán, có thể nghe được từ được nhắc
đến nhiều nhất là “Tô công tử” . Kiều Thanh bày tỏ nàng không có biết Tô công tử. . .
Nhìn đến Kiều Thanh lạnh nhạt, hứng thú
trong mắt nam nhân mặc áo hồng càng đậm , nhìn Kiều Thanh hỏi: “Không
biết tên của tiểu thư là gì? Tô mỗ đoán đây nhất định là một tên rất
đẹp.”
”Nương tử, ngươi làm sao lại một mình chạy đến đây?”
Theo một tiếng nói mang theo ý cười mọi người chỉ cảm thấy bóng đen chợt lóe qua trước mắt, lại tập trung nhìn vào, bên người Kiều Thanh đã
nhiều hơn một nam nhân cao lớn mặc áo màu đen đeo mặt nạ bạc.
Kiều Thanh thật sự hết chỗ nói rồi. . . . Nàng quả thật không biết người
ngồi phía đối diện bề ngoài người người đều biết Tô công tử này, mà vị
ngồi bên cạnh này, trừ bỏ Mạc Hoa Sênh cũng sẽ không có người khác
”Nương tử, ngươi tức giận ta cũng không thể chạy loạn? Bên ngoài nhiều nguy
hiểm.” Cả khuôn mặt của Mạc Hoa Sênh đều bị che giấu dươi mặt nạ bạc
nhìn Kiều Thanh nói, “Vị này là Tô Ly Thương - Tô công tử, đây chính là
thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc, nương tử về sau nhìn đến hắn trăm ngàn lần phải tránh thật xa không cần để ý đến hắn.”
Kiều Thanh liếc mắt nhìn Mạc Hoa Sênh đeo mặt nạ màu bạc một cái. Mặt nạ bình thường ở
vị trí của mắt đều bị chạm rỗng, nhưng cái vị trí của mắt trên mặt nạ
này của Mạc Hoa Sênh được dùng một loại gỗ đặc biệt để tạo thành một nửa trong suốt. Người khác nhìn không ra điều khác thường ánh mắt của hắn,
lại cho rằng chắc hẳn Mạc Hoa Sênh có thể nhìn được.
Bị Mạc
Hoa Sênh gọi là “Thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc” nam tử mặc áo hồng Tô Ly Thương sắc mặt chưa thây đổi, khóe môi vẫn lộ ra độ cong tà mị tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Mạc Hoa Sênh nói: “Nương tử sao? Ha ha. . . Tô mỗ nhãn lực không có sai, người ngồi phía đối diện đây
chính là thật giá thật cô nương gia. Nếu nàng là nương tử của ngươi,
chẳng phải là nói, ngươi. . . Không được?”
Kịch trường nhỏ:
Nguyệt: Nam phụ số một đã xuất hiện, nam chủ xin cẩn thận..
Mỗ phúc hắc nam: hừ, gia mà phải sợ hắn sao?? *khinh bỉ liếc nhìn nam tử mặc áo hồng*
Nguyệt: hí…hí… anh này là nhân vật nguy hiểm, con gián đánh mãi không chết, tăm tia tiểu thất nhà anh từ đầu truyện đến cuối truyện luôn đấy
Mỗ phúc hắc nam: *đập bàn* Hắn dám, hắn ta mà dám nhòm ngó tiểu thất nhà ta, ta sẽ thịt hắn…hừ…hừ…
Nguyệt: hừ, anh bây giờ trong mắt “người ta” là người mù, sắp chết đến nơi rồi
anh có thể làm gì Thương Thương chứ. Đừng quên anh ấy là “Thiên hạ đệ
nhất hái hoa tặc” kiêm “Thiên hạ tứ đại cao thủ” trẻ tuổi nhất nhé.
Mỗ nam phúc hắc: *lôi yêu nghiệt mỹ nam Tô Thương Ly ra tẩn một trận còn
hung hăng đe dọa* tiểu tử thối, nhớ rõ đấy tránh xa tiểu thất nhà lão tử ra. Để ta thấy ngươi nhòm ngó tiểu thất nhà ta, ta gặp một lần đánh
người một lần, hừ.. *phất ta áo mắt nịnh nọt chạy về chỗ tiểu thất*
Nương tử, nàng chỉ được nhìn ta không được nhìn tên đàn ông nào khác
Thất Thất: *đẩy Mạc Hoa Sênh lạnh nhạt ném cho hắn một câu* Ngươi bớt ảo tưởng đi
Mỹ nam yêu nghiệt: *từ dươi đất bò lên, tay che má trái bị Mạc Hoa Sênh
đấm sưng đôi mắt như gấu trúc tức giận nói* ta sẽ không bỏ cuộc đâu,
ngươi cứ chờ đấy
Nguyệt: *chui từ trong góc ra* hai anh tư đấu
xong chưa, tránh ra cho các bạn độc gia thanks cho em nào.... mấy anh
chiếm chỗ quá
Mỗ nam phúc hắc: *nhìn chằm chằm* ngươi……. Nhớ edit nhanh lên để ta còn mau chóng ôm tiểu thất về nhà, ngươi không thấy tên kia lúc rời đi nói gì à? Ngươi edit chậm như vậy nhỡ tên kia chui chỗ
trống vào cướp tiểu thất của ta ngươi có đền nổi không?
Nguyệt:
*uất ức* nào đâu phải em, nào đâu phải em,…… em cũng muốn edit nhanh cho hoàn lắm chứ nhưng thời gian có hạn mà cảnh anh chị diễn trò ân ái lại
nhiều, em là sao mà edit kịp, hay là em bỏ bớt mấy cảnh của anh chị nhé
Mỗ nam phúc hắc: Không được *đập bàn* phần lớn thời gian của ta là sủng
tiểu thất, ngươi bảo cắt hết thì ta lấy chỗ đâu mà diên. Phải edit đầy
đủ không thiếu một chữ nào cho ta
Nguyệt: vậy thì anh ráng mà chờ đi *đứng dậy phủi mông mà đi*
Mỗ nam phúc hắc: #@%^&%#%*&@$$!!.... *tức giận chửi mỗ Nguyệt*
Sì poi chương tiếp:
“Hừ, mở miệng một tiếng là kêu nương tử thật dễ nghe, nhìn đến vị tiểu thư kia căn bản không để ngươi ở trong lòng”
“Ít nhất ta biết rõ nàng là ai, biết nàng ở đâu. Giữa ngươi và ta, nàng chọn ta chứ không chọn ngươi”