Ngày thứ hai, Kiều
Thanh ở trong Thanh Lan viện không có đi ra ngoài, trưởng bối trong Kiều Quốc công phủ cùng những chủ tử còn lại cũng không có người nào gọi
nàng, cũng không có người nào đến gặp nàng. Ngược lại cho nàng thêm
nhiều thời gian để quan sát Thanh Lan viên thật kỹ.
Mọi đồ vật
trong viện đều rất trân quý, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần một thứ
trong viện thì cũng xem như là lịch sự, tao nhã, nhưng nếu nhìn một cách tổng thế thì, chỉ có thể nói là... Chẳng đâu vào đâu... Người thông
minh chỉ cần liếc qua một chút thôi cũng có nhìn ra phong cách trong
phòng của nàng, nếu nói là học đòi văn vẻ để hình dung thì cũng không
quá chuẩn xác, bởi vì căn bản cái này không có liên quan gì đến phong
nhã. . .
Chất liệu cùng kiểu dáng của đồ dùng trong nhà đều không thống nhất, bức tranh vẽ treo trên tường đều ghi hai chữ ‘Kiều Thanh’,
nhưng mức độ này thực sự là không dám nhìn thẳng, màu sắc tổng thể hoàn
toàn không tương xứng... Kiều Thành nhìn một chút đồ trang sức ở trong
hộp đựng đồ trang sức, tất cả đều lấy đồ trang sức thanh nhã bằng ngọc
làm chủ, trong tủ treo đầy những bộ quần áo chỉ có màu trắng, một bộ
quần áo màu sắc khác cũng không có. . .
Kiều Thanh biết rõ vì sao lại có chuyện nói nàng toàn bắt chước bừa. Kiều tứ tiểu thư, cũng chính là tỷ tỷ ruột Kiều Hân Nhiên của nàng, thường có danh xưng là đệ nhất
mỹ nữ cùng đệ nhất tài nữ cửa thành Thịnh Dương, Kiều tứ tiểu thư kinh
tài tuyệt diễm (*) , nghe nói nàng là người tình trong mộng của rất
nhiều công tử trong thành Thịnh Dương, về phần Kiều thất tiểu thư
nàng... Không cần nói cũng được!
(*) Kinh tài tuyệt diễm: Tài hoa hơn người. Ý chỉ những người tài giỏi đến mức làm cho người khác phải kính nể.
Kiều Thanh không có đi ra ngoài, không có người tới gặp nàng, nhưng là những ‘truyền thuyết’ liên quan đến nàng, phải nói là đồn đãi, khi nàng trở
về, chỉ trong một đêm đã truyền khắp thành Thịnh Dương... Lời đồn đãi
truyền đi xôn xao, không đến một ngày, dường như toàn bộ thành Thịnh
Dương đều biết, vị Kiều Thất tiểu thư kia không có chết mà vẫn còn sống
trở!
”Ngươi nghe nói sao? Cái vị Thất tiểu thư phế vật mê gái của Kiều Quốc công phủ đã trở!”
”Cái gì? ! Không phải nói năm ngoái nàng đã chết rồi sao?”
”Không có chết, chỉ là mất tích! Hiện tại đã tìm thấy, hôm qua Kiều đại công tử chính mình đi đón nàng trở về!”
”Các ngươi nói xem một năm này nàng lưu lạc bên ngoài có thể hay không đã. . .”
”Xuỵt. . . Nói cho các ngươi biết, nghe nói khi nàng trở về còn mang theo một đứa bé đâu!”
”Trời ạ! Đây cũng quá. . .”
Thất tiểu thư phế vật mê gái Kiều Thanh của Kiều Quốc công phủ đã trở về!
Chỉ trong vòng một đêm lời đồn nàng chưa kết hôn mà có con dường như đã
truyền khắp toàn bộ thành Thịnh Dương, thanh danh vốn dĩ đã xấu rồi giờ còn càng xấu hơn.
Nhưng lời đồn đại tới cũng nhanh mà đi cũng
nhanh, có một thế lực luôn âm thầm thúc đẩy, những lời đồn đãi không thể chịu nổi liên quan đến Kiều thất tiểu thư biến mất nhanh như một cơn
gió.
Nghe nói đứa bé được Kiều thất tiểu thư mang về kia thực ra
là cô nhi được nàng thu nuôi, đứa bé kia đã sắp đầy một tuổi, không thể
nào là do nàng sinh ra… Những lời đồn này càng thêm mãnh liệt hơn so với những lời đồn trước, lan truyền rộng rãi khắp thành Thịnh.
Lúc
mới đầu mọi người còn nữa tin nửa ngờ, sau đó lại có người nói gia phong của Kiều quốc công phủ luôn luôn trong sạch, Kiều đại công tử lại là
người đoan chính nghiêm minh, nếu chính thân hắn đi đón Kiều thất tiểu
thư trở về kiều quốc công phủ, điều đó đã chứng tỏ Kiều Thất cũng không
phạm phải sai lầm gì. Nếu như Kiều Thất thật sự chưa kết hôn mà có con,
thì Kiều quốc công phủ chắc chắn sẽ không để cho nàng nghênh ngang trở
về như vậy.
Ngược lại, lần này lại có rất nhiều người thực sự tin Kiều thất tiểu thư vẫn còn trong sạch, tuy nhiên tiếng xấu là phế vật
mê gái trước đó của Kiều Thất, điều này không thể thay đổi trong chốc
lát được.
Lại một ngày qua đi, có Kiều Hoài Cẩn chiếu cố, cũng
không có kẻ nào dám thực sự cắt xen chi phí ăn mặc của Thanh Lan viện,
cuộc sống của Kiều Thanh và hài tử trôi qua cũng rất nhàn nhã.
An Vương phủ.
”Chủ Tử, chuyện về những lời đồn đãi đã được xử lý tốt rồi ạ.” Phong Dương
cung kính nói với Mặc Hoa Sênh đang chơi cờ một mình, Mặc Hoa Sênh không thể nhìn được, cho nên phần lớn thời gian đều ngồi tự chơi cờ với chính mình.
”Là ai truyền?” Mạc Hoa Sênh không có ngẩng đầu lên chỉ
nhàn nhạt hỏi. Tiểu nha đầu kia ngày hôm qua mới trở về, ngày hôm nay
lời đồn đã lan truyền như thế này rồi. Hắn không nói, Tần Dịch không
nói, điều này cho thấy tám chín phần là người của Kiều quốc công phủ
làm. . .
”Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã tra ra được, là nha hoàn bên
người của phu nhân Kiều Quốc công phủ truyền đi tin tức này đầu tiên.”
Trên mặt của Phong Dương cũng có chút nghi hoặc. Điều này cũng thật sự
quá kì lạ, nữ nhi trở về, người đầu tiên muốn làm ô uế thanh danh của
nàng lại chính là thân nương. . .
Cánh tay đang cầm cờ của Mạc
Hoa Sênh dừng một chút, nhíu mày... Tiểu nữ nhân kia lúc lưu lạc bên
ngoài còn tự xưng là họ Hạ, chắc hẳn phải có tình cảm rất sâu đậm với
phu nhân Quốc công phủ Hạ Uyển Nhi, nếu như là người khắc, hắn có thể
trức tiếp phế bỏ, nhưng lại là người của Kiều quốc công phủ . . .
”Tạm thời đừng quan tâm đến chuyên này, Chung Ngọc đã được an bài thỏa rồi
chứ?” Mạc Hoa Sênh nghĩ lại vẫn nên yên lặng xem biến trước thì hơn.
”Đã an bài ổn thỏa rồi ạ, nàng đã tiến vào Kiều quốc công phủ, nếu như
không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì chắc chắn sẽ đến hầu hạ bên người
Kiều thất tiểu thư.” Phong Dương cung kính nói.
”Được.” Mạc Hoa
Sênh nói xong rồi hạ xuống một quân cờ, Tuy ở chung với nhau không lâu,
nhưng hắn củng hiểu được một chút tính tình của Kiều Thanh là gì, đối
với người ngoài thì điển hình là một người cứng mềm không ăn, lạnh lùng, quật cường, mà dạng người này, vẫn nen chầm chậm tính toán mới ổn thỏa
nhất. . .
Thanh Lan viện.
”Tiểu thư, lão gia trở về, làm cho người đi qua Tùng Hạc viện ạ!” Hồng Ngọc hào hứng đi vào bẩm báo.
Tiện nghi lão cha đã trở về? ! Kiều Thanh khẽ nhíu mày, nhìn tiểu bánh bao
cũng phối hợp chơi đến cực kì vui vẻ một chút, Tùng Hạc viện là chỗ ở
của lão phu nhân, nếu như hiện tại nàng nghênh ngang ôm hài tử đi qua,
liệu có thể bị cho người trực tiếp đuổi đi hay không? Kiểu Thanh nghĩ
lại vẫn nên để hài tử ở lại Thanh Lan viện trước, chính nàng một mình đi xem tình trước rồi lại nói.
”Hồng Ngọc, ngươi ở lại chiếu cố Dục nhi, cần phải xem hắn cho kĩ vào.” Kiều Thanh trịnh trọng xin nhờ Hồng
Ngọc, Hồng Ngọc liên tục gật đầu nói: “Tiểu thư yên tâm đi, nô tỳ nhất
định sẽ xem trọng tiểu thiếu gia!”
Kiều Thanh mang theo Hồng Vân
đi qua Tùng Hạc viện của lão phu nhân, vừa đi đến cửa viện đã nghe thấy
được từng đợt tiếng cười nới từ bên trong truyền ra.
Nam chủ nhân của Kiều Quốc công phủ trở về, toàn bộ mọi thứ trong phủ dường như rực rỡ sinh động hơn hẳn.
Hồng Vân vén rèm lên, Kiều Thanh vừa mới vào cửa đã thấy một đại thúc trung
niên đẹp trai vẻ mặt kích động bước nhanh đi đến: “Thanh nhi cuối cùng
con cũng trở về!”
Kiều Thanh nhớ tới trước đó Kiểu Hoài Cần từng
nói phụ thân thật sự rất là nhớ ngươi, khi đó nàng còn không để trong
lòng, nhưng bây giờ xem ra như vậy cũng có thể là thật? Dù sao nàng trở
về được hai ngày, ngoài Kiều Hoài Cẩn ra, thì những người khác trong
Kiều Quốc công phủ đều mặc kệ nàng, coi nàng như không tồn tại, mà vì
đại thúc này vừa mới đi công tác về đã gọi nàng đến, nhìn thấy nàng còn
kích động như thế này nữa. Trước đó nghe Hông Ngọc nói, ở bên trong toàn bộ Kiều Quốc công phủ, người yêu thương Thất tiểu thư nhất cũng chính
là Kiều quốc công.
”Thanh nhi, ta là cha của con! Ta nghe đại ca của con nói, con phải chịu khổ!” Kiều Chấn Hiên nhìn lấy Kiều Thanh đau lòng nói.
”Cha.” Kiều Thanh mở miệng kêu một tiếng, ánh mắt của Kiều Chấn Hiên khi nhìn nàng chất chứa toàn vui sướng.
”Lão gia, “ một người phụ nữ trung nên xinh đẹp đột nhiên từ chỗ ngồi đứng
lên, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Kiều Chấn Hiên, “Đều là thiếp
thân quản giáo không tốt, mới để cho Thanh nhi phạm phải sai lầm nhớ như vậy, thiếp thân hổ thẹn với lão gia!”
Kiều Thanh bị điều này làm cho ngẩn người, sau đó lại thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng từ
bên người lão phu nhân đứng dậy đi nhanh đến trước mặt Kiều Chấn Hiên
cùng quỳ xuống: “Phụ thân, đều do người làm tỷ tỷ là con không có nhìn
muội muội thật tốt, nếu phụ thân muốn phạt thì hãy phạt con này!”
Nếu như Kiều Thanh không có đoán sai, thì theo thứ tự hai người đang quỳ
dưới mặt đất chính là mẫu thân của nàng và thân tỷ tỷ của nàng, sau đó,
sau khi nàng trở về được hai ngày thì mẫu thân và tỷ tỷ chưa từng lộ này quỳ xuống trước mặt cha cầu xin vì nàng phạm phải sai lầm?! Vì sao Kiều Thanh bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười nhỉ?