Bên này, Kiều Thanh vừa mới từ Đoan vương phủ trở lại phủ Kiều Quốc công, liền bị Kiều Chấn Hiên phái người gọi vào thư phòng.
“Thanh nhi ngồi đi, hôm nay tới Đoan vương phủ thế nào?” Kiều Chấn Hiên mỉm cười hỏi.
“Rất tốt, chỉ là tán gẫu cùng Đoan vương phi và Đoan Dương quận chúa trong chốc lát.” Kiều Thanh nhàn nhạt nói.
“Ồ? Phải chăng con có nhìn thấy...” Kiều Chấn Hiên nghĩ thầm muốn hỏi điều gì, lời nói ra khỏi miệng một nửa lại cảm thấy trực tiếp hỏi Kiều Thanh như vậy cực kỳ không thích hợp, liền ngừng lại trái lại nói đến chuyện khác. Cuối cùng Kiều Thanh đặc biệt bị kêu lên một chuyến, Kiều Chấn Hiên trước sau cũng chỉ là hỏi han ân cần quan tâm tới nàng một phen.
Lúc Kiều Thanh rời khỏi thư phòng của Kiều Chấn Hiên trong lòng bật cười, người của thế giới này với chuyện như vậy đều đặc biệt nhạy cảm, Kiều Chấn Hiên không nói hết lời Kiều Thanh cũng có thể đoán được, đơn giản chính là hỏi nàng có nhìn thấy Đoan vương thế tử hay không, Đoan vương phi có bày tỏ gì hay không. Dù sao bây giờ năm vị tiểu thư của phủ Kiều Quốc công đều đến tuổi thành hôn có lẽ là Kiều Chấn Hiên cảm thấy Đoan vương phủ có việc hôn nhân thật tốt đi!
Sauk hi Kiều Thanh trở lại Thanh Lan Viện liền nhìn thấy Mạc Hoa Sênh ngồi ở chỗ kia, rất bình tĩnh đi tới ngồi xuống nói: “Ngươi làm sao lại tới đây vào lúc này?” Bây giờ bọn họ chung đụng đã hết sức tự nhiên rồi.
“Nàng tới Đoan vương phủ à?” Mạc Hoa Sênh nhìn về phía Kiều Thanh hỏi.
“Ừ.” Kiều Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng, nàng không bất ngờ khi Mạc Hoa Sênh sẽ biết hành tung của nàng. Đã không thể nói là Mạc Hoa Sênh biết rõ, phải nói là với hành tung của nàng rõ như lòng bàn tay.
“Nhìn thấy Mạc Đông Dương không?” Mạc Hoa Sênh hỏi tiếp.
“Ừ.” Kiều Thanh lại ừ một tiếng, nàng gặp được tất cả chủ tử của Đoan vương phủ ngoại trừ Đoan vương ở bên ngoài, kể cả Đoan vương thế tử Mạc Đông Dương.
“Nghe nói Đoan vương thúc vừa ý nàng làm con dâu của ông ấy?” Mạc Hoa Sênh lại hỏi, thanh âm phát ra càng trầm thấp.
Kiều Thanh đang suy nghĩ khuya hôm nay có thể cùng Mạc Hoa Sênh học khinh công, không hiểu linh hồn đến từ một thế giới khác này bắt đầu học khinh công có thể có chướng ngại tâm lý hay không, lại không chú ý vẻ mặt cùng giọng nói của Mạc Hoa Sênh, không đếm xỉa tới lại “Ừ” một tiếng.
“Tiểu Thất, có phải nàng ghét bỏ ta là người mù hay không? Còn là người không may mắn?” Vốn là sắc mặt Mạc Hoa Sênh rất khó nhìn, nếu như Phong Dương ở chỗ này thì nhất định sẽ vỗ ngực nói “Chủ tử nhà ta đang ở ranh giới nổi giận, những người không có nhiệm vụ nên tránh xa ra thì sẽ an toàn” ... Nhưng sau một khắc, họa phong đột biến, Mạc Hoa Sênh đột nhiên thay đổi một vẻ mặt, có chút ủy khuất hỏi Kiều Thanh, sắc mặt ủy khuất, giọng nói cảm giác như “Bị thương“...
“Hả?” Kiều Thanh sững sờ một tý, cảm thấy có chút không hiểu, nam nhân này bây giờ tỏ vẻ ta thật đáng thương thật đáng thương cầu xin an ủi, thật đúng là không đành lòng nhìn thẳng mà...
“Không có mà, ta cảm thấy ngươi rất tốt.” Kiều Thanh nói. Mạc Hoa Sênh mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn không có hối hận, hành động như thường còn có thể tự chiếu cố mình thật tốt, hơn nữa võ công cao cường như vậy, nói thật, Kiều Thanh thật ra thật yêu thích hắn .
“Thật vậy không?” Mạc Hoa Sênh lộ ra một nụ cười thật lớn với Kiều Thanh, tiếp theo lại nói một câu, “Vậy Tiểu Thất nàng không được thích Mạc Đông Dương được hay không?”
“Ai thích Mạc Đông Dương?” Kiều Thanh không nói gì.
Mạc Hoa Sênh lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới hắn thiếu chút nữa không khống chế nổi mình muốn tiến lên ôm lấy Kiều Thanh, nhưng hắn biết rõ tính tình Kiều Thanh, nếu như nhất thời xúc động làm điều gì không vừa ý với nàng, hậu quả khẳng định hết sức nghiêm trọng. Cho nên Mạc Hoa Sênh đúng lúc thay đổi giọng nói, không chỉ đã hỏi tới đáp án hắn muốn, hơn nữa còn không trêu chọc Kiều Thanh tức giận... Xúc động là ma quỷ mà, vì tìm cách để nha đầu kia đến tay hắn thật đúng là phí sức suy tính.
“Mạc Hoa Sênh, ngày hôm qua ngươi đáp ứng hôm nay dạy ta khinh công.” Buổi tối trên đường lại đi tới An vương phủ, Kiều Thanh nói nhắc nhở Mạc Hoa Sênh.
“Ừ, chờ Dục nhi ngủ ta sẽ dạy nàng.” Lần này Mạc Hoa Sênh sảng khoái đáp ứng, hắn lại tiếp tục kéo dài tiểu nha đầu sẽ xù lông ...
Lúc Kiều Thanh dỗ hài tử ngủ Mạc Hoa Sênh liền lẳng lặng ngồi ở một bên, trên mặt mang nụ cười ôn nhu. Mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn có thể tưởng tượng thấy, đó là hình ảnh đẹp nhất. Nhìn hài tử ngủ thiếp đi, Kiều Thanh đứng dậy đi ra ngoài, Mạc Hoa Sênh cũng theo sát phía sau đi theo ra ngoài.
“Đi theo ta.” Mạc Hoa Sênh mang theo Kiều Thanh đi vào trong hoa viên một khoảng sân bãi lớn trống trải của An vương phủ, bốn phía đã thắp lên đèn lồng mờ nhạt, hiển nhiên là Mạc Hoa Sênh từ sớm tinh mơ đã cho người chuẩn bị tốt .
Mạc Hoa Sênh không nói gì, trực tiếp giảng cho Kiều Thanh điểm mấu chốt của khinh công và khẩu quyết, Kiều Thanh đọc thầm một lần sau đó liền nhớ kĩ ở trong lòng. Mạc Hoa Sênh làm mẫu cho nàng một lần, sau khi nói chú ý một chút chỗ quan trọng, ôm lấy Kiều Thanh phi thân lên, bỏ nàng ở trên một cây đại thụ, sau đó bản thân lại phi thân xuống đứng ở chỗ không xa trên mặt đất, nhìn phía Kiều Thanh khích lệ nói: “Tiểu Thất, dùng cách ta dạy nàng bay xuống đây. Đừng sợ, ta ở phía dưới.”
Kiều Thanh nhìn nhìn bây giờ ước chừng nàng cách mặt đất cao hơn năm thuớc, nhìn lại một chút ở cách đó không xa khuôn mặt Mạc Hoa Sênh ở trong bóng đêm mờ nhạt hiện ra lúc sáng lúc tối, khóe miệng nhẹ nhàng vui vẻ mang theo một cảm giác làm cho nàng an tâm. Kiều Thanh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, tung người nhảy lên từ trên cây to nhảy thẳng xuống, thẳng tắp hướng xuống đất mà rơi xuống.
“Tiểu Thất!” bóng dáng Mạc Hoa Sênh chợt lóe nhanh chóng tiến tới gần, vào lúc Kiều Thanh rơi xuống được một nửa liền đón lấy nàng ôm vào trong ngực rơi xuống đất, có chút khẩn trương hỏi, “Tiểu Thất, nàng có bị dọa sợ hay không? Hay là không học nữa?” Cảm thấy được không thích hợp hắn liền lao đến trước, Kiều Thanh ở nơi này là dùng khinh công bay, chính là từ trên cây rơi thẳng xuống! Nếu như thực sự ngã nhất định tàn phế!
Kiều Thanh vô cùng lạnh nhạt từ trong lòng Mạc Hoa Sênh đi ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Ta còn chưa bắt đầu luyện, vừa mới nãy chính là nghĩ thử một chút ngươi đến cùng có thể đón được ta hay không, bây giờ lại đưa ta lên đi!”
Mạc Hoa Sênh sững sờ một tý, trái lại khóe môi kéo lên một cái đường cong, mang theo Kiều Thanh lại đưa nàng đi lên.
Lần thứ hai, Kiều Thanh dựa theo cách Mạc Hoa Sênh dạy, bay một mét sau đó liền mất đi cân bằng, rơi vào trong lòng Mạc Hoa Sênh.
Lần thứ ba, Kiều Thanh bay một nửa sau đó khống chế không nổi phương hướng ngã vào trong lòng Mạc Hoa Sênh.
Lần thứ tư, lần thứ năm... khóe môi Mạc Hoa Sênh tươi cười càng lúc càng lớn. Hắn cảm thấy mình thật là khờ, cần phải dạy Kiều Thanh khinh công sớm một chút, như vậy Kiều Thanh liên tiếp không ngừng nhảy vào lòng ngực hắn cảm giác thật sự là cực kì tốt!
Chỉ là Mạc Hoa Sênh cũng không đắc ý được lâu, lúc đến lần thứ bảy, Kiều Thanh từ trên cây phi thân lên, vững vàng rơi xuống bên cạnh Mạc Hoa Sênh, sau đó nhàn nhạt nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai lại tiếp tục.”
Kiều Thanh đi ngủ, Mạc Hoa Sênh vốn là có chút buồn bực Kiều Thanh học được quá nhanh hắn còn chưa có ôm đủ đâu, chỉ là trái lại nghĩ đến lấy trình độ bây giờ của Kiều Thanh mới vừa nhập môn, đợi nàng trở về phủ Kiều Quốc công khẳng định vẫn là muốn hắn đưa đi, tâm tình lại khá hơn.
Chương trình học khinh công của Kiều Thanh vẫn còn tiếp tục, buổi tối mỗi ngày Mạc Hoa Sênh căn cứ vào tiến độ học tập của Kiều Thanh mà gia tăng một chút khó khăn, sau khi học vài ngày, nên nắm giữ đều nắm giữ, nhận được chính là luyện thật giỏi tập . Lại luyện vài ngày sau nữa, Kiều Thanh liền thông báo cho Mạc Hoa Sênh nàng có thể tự mình qua lại, không cần Mạc Hoa Sênh lại ôm nàng đưa đón nữa. Lúc ấy trong lòng Mạc Hoa Sênh thật mất mát quá, thật là không thể nói gì...