Chia tay phu thê
Phượng Kỳ, Hàn Lãnh Thiên dự định sẽ trở về, hiện tại đã đến giấc trưa
của Lăng Lạc Nhân. Nhưng mọi thứ đâu được như ý? Hắn phải đến gặp vị
bằng hữu bàn việc Hàn Ngôn Duẫn đã giao phó, đành vất vả cho thê tử rồi.
Chuyện nhà tuy bận tâm, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, quốc gia đại sự
rất hệ trọng, liên quan tới an nguy xã tắc, thiệt thòi bây giờ, để sau
này hưởng phước lâu dài.
___________
Lại nói về Hàn
Khiết Luân trơ mắt nhìn Sở Hoan Hoan nhẹ nhàng đánh bay từng người một,
nữ nhân này cũng quá lợi hại đi? Lại đau lòng mặc niệm đám nam nhân nằm
dài trên đường, lời lẽ từ miệng không thể nào thốt được.Thê thảm, rất
thê thảm! Huynh đệ, thiệt thòi cho các vị.
Vậy là kế hoạch hoàn
toàn chỉ dùng hai từ..thất bại để miêu tả. Nếu như đám người kia không
động tay động chân thì nàng có tức giận mà ra tay nặng như thế? Mọi
chuyện đều do cái tên nhiều chuyện Triệu Tử Khiêm kia, cần phải tìm hắn
tính sổ.
”Triệu Tử Khiêm, ngươi mau ra đây cho Lão Tử” Qua lời hạ nhân, Hàn Khiết Luân biết được chủ nhân Thần Long Đường hiện tại đang ở phòng khách. Không nói hai lời, vẻ mặt hùng hổ tìm đến nơi.
”Két...xoảng” Tay Hàn Khiết Luân chưa kịp chạm vào, cửa lại tự dưng mở toang, tiếp
theo là tách trà với tốc độ nhanh như chớp bay tới. Nội lực kia thực
kinh hoàng, nếu không nhanh nhẹn nghiêng người tránh qua, nhan sắc tuyệt thế giai nam phải chia tay cùng gương mặt Hàn Khiết Luân rồi.
”Ngươi......Nhị ca?” Tức giận vì suýt nữa làm hại hắn bị thương, Khi định thần mới biết người ra tay vừa rồi là ai. Khóe môi Hàn Khiết Luân co giật, đây là
cách chào hỏi khá đặc biệt mà hắn được nhận sao? >””<
”Tại ta? Ngươi nói rõ xem?” Không phải chứ? Kế hoạch tốt như vậy lại thất bại? Chuyện này nhất định có vấn đề. Mà
khoan...đây là chủ ý của tên tam vương gia,liên quan gì Triệu Tử Khiêm
hắn mà đổ tội?
”Ngươi ra lệnh bọn thuộc hạ thế nào?” Hàn Khiết
Luân tức giận nghiến răng nghiến lợi hỏi. Đã từng căn dặn chỉ cần chặn
đường hù dọa, khiến Sở Hoan Hoan sợ hãi cầu cứu hắn. Vậy mà xem đi, còn
đưa tay vuốt ve mặt mũi, khiến Hoan Nhi tức giận đánh cho te tua một
trận, kế hoạch của hắn cũng theo đó mà tan rã luôn.
”Ta bảo bọn
họ nên lưu manh nhiều một chút cho đậm chất giang hồ, diễn như thật mới
không bị nghi ngờ” Triệu Tử Khiên đưa tay xoa cằm nghĩ ngợi nói, Đó,thấy chưa? Hắn thông minh như thế cơ mà? Nhưng vì sao lại thất bại? Bàn tay
tiếp tục vuốt nhẹ cằm ra chiều suy nghĩ, sai sót nằm ở đâu?
”Ngươi có biết, lời của ngươi khiến bọn họ bị đánh...hoa rơi nước đổ
không?” Hàn Khiết Luân buông tay đang nắm cổ áo Triệu Tử Khiêm ra, quay mặt về hướng khác. Ôi thảm thương, nhìn cảnh tượng bầm dập đó,Hàn Khiết Luân lạnh cả người, thầm tự nhủ, tốt nhất về sau đừng phạm sai lầm gì
với nữ nhân kia, nếu không...thê thảm a >”””