Quân Bình Phủ!
Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, cây cối xanh tốt, hoa nở đầy trời. Thời cổ đại đến ánh nắng cũng dịu dàng, không gay gắt chói chang như hiện đại, điều này làm Lăng Lạc Nhân rất thích.
Hôm nay thời tiết vẫn như mọi
khi, nhưng người thưởng thức thì chẳng có tí tâm trạng nào. Ngồi trong
phòng ủ rũ gặm nhắm những chiếc bánh ngọt vô thức, Lăng Lạc Nhân lại nhớ đến gương mặt tuyệt mỹ của phu quân mình.
Dạo gần đây công việc
khá bộn bề, từ sáng sớm Hàn Lãnh Thiên đã vào cung, đến khuya mới trở
về. Thời gian bên cạnh cũng rất ít, khiến nàng cảm thấy mình rảnh rỗi
đến hư người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ mục nát, sẽ tan rã, có
khi bị lên men nữa =.=
Đang nhàm chán, muốn tìm việc gì đó để
làm, ngay sau đó một người xuất hiện, và nàng nhanh chóng có chuyến đi
thú vị đến không ngờ!
”Cái gì? Hoan nhi đã trở về Lăng gia?” Lăng Lạc Nhân kích động đứng dậy vỗ mạnh bàn. Gì chứ? Nếu là vậy xem như
công sức của nàng đổ sông đổ biển? Chẳng những thế, thù lao của nàng
chưa nhận được đồng nào nay không cánh mà bay mất? Làm sao có thể !
”Dạo gần đây ta cảm thấy dường như nàng buồn phiền nhiều hơn lúc trước.” Bỏ
mặt sự tức giận của Lăng Lạc Nhân, Hàn Khiết Luân đưa tay chống cằm,
trầm tư nhớ đến gương mặt u sầu của Sở Hoan Hoan. Quả thật nàng buồn,
hắn cũng chẳng được vui!
”Nhiều hơn? Ý là từ khi ngươi áp dụng
hình thức ta đã dạy?” Giác quan của nữ nhân mách bảo Lăng Lạc Nhân rằng, nàng vừa nghe thấy một tin tốt lành. Chẳng những công sức được thừa
nhận, mà thù lao cũng nhanh chóng có được.
Lấy lại sự bình tĩnh,
nàng ngồi xuống rót tách trà cho mình. Nếu Tiểu Hoan đã trở về, để kiểm
nghiệm linh cảm là đúng, nàng cần một chuyến đến Lăng Gia. Một phần vì
nhớ thương nghĩa mẫu, một phần vì nàng quá rảnh rỗi sinh nông nỗi, một
phần vì món hời đang cần người nhận >.