Sáng nay thật vất vả mới lấy lại tinh thần, số là Lăng Lạc Nhân vẫn còn chìm trong mộng đẹp, đã bị Dương Tinh Linh kéo thức dậy, bảo rằng hôm nay có lệnh thông báo các tú nữ đến để phân định ngày dự thi do số lượng người nhiều.
Rất may ngày dự thi của nàng là ba ngày sau. Vì thế, sau
khi kết thúc, những nàng có lượt thi hai ngày sau điều cấp tốc chuẩn bị
tiết mục, và tình hình là...Âm thanh bất đồng từ các loại Cầm cứ vang
mãi không hề ngừng nghỉ.
Thi đàn thôi mà, ai đàn giỏi thì thắng.
Đàn ở hiện đại thì có những loại như piano, ghita, còn ở đây dùng Cầm
Cổ. Có điều, Lăng Lạc Nhân với mấy thứ đó không thuộc họ hàng. Nên hiện
tại, tư thế rất thoải mái nhàn hạ mà ăn uống. Người ta tuyển vợ chẳng
liên quan gì tới nàng, với lại, nàng cũng không dám vượt quá mức tự cho
mình tài giỏi hơn những nữ nhân khác. Nên cái gì quan trọng thì cứ làm,
cũng như nhanh chóng lấp đầy cái bụng đang đói meo chẳng hạn.
”Tiểu thư, đây là đàn của người, vì sao không chuẩn bị khúc nhạc cho ba ngày
sau?” Thấy Lăng Lạc Nhân không chút bận tâm đến, trong lòng Dương Tinh
Linh thầm nghĩ, có lẽ cầm nghệ đối với tiểu thư không thành vấn đề, cho
nên nàng mới lạc quan đến như vậy?
”Ta...không quen thứ đó” Vòng
vo làm gì? Nói thẳng cho xong, nàng thực sự chưa bao giờ đụng đến những
thứ đó, chuẩn bị? Chuẩn bị gì đây? Chuẩn bị tra tấn người khác bằng
những âm thanh nổi da gà? Mất mặt lắm, thà bỏ cuộc thì hơn.
”Tiểu thư..người...” Khóe môi khẽ giật, Dương Tinh Linh sắp không tin vào tai mình nữa, tiểu thư không biết đàn? Vậy thì...thi như thế nào được
đây?Xem ra, ngày tận cùng của mạng nhỏ này sắp hết hạn rồi, nàng đang âm thầm cầu phúc cho mình. Tiểu thư, người rất có bản lĩnh sát nhân vô ảnh huyết nha.
”Không những thế, Kỳ Thư Họa,ta điều...không biết” Âm thanh nhỏ dần khi nhìn đến sắc mặt càng ngày càng tái xanh của Dương
Tinh Linh, người dự thi là nàng mà? Vì sao nha đầu này còn khẩn trương
hơn thế kia?
”Không sao, chỉ cần người ổn là được” Nuốt nước mắt
vào trong lòng,tiểu thư ổn còn nàng thì sắp không xong rồi đây, vương
gia mà trách tội, quãng đời tiếp theo không cần bước nữa rồi =.=!
”Đừng bận tâm nữa, bất quá cùng ta trở về gia trang thôi, nào ngồi xuống ăn
đi” Cố gắng đánh lạc hướng nha đầu này, chẳng phải có tới vài trăm người cũng sẽ bị loại sao? Đâu chỉ mình nàng mà lo lắng như vậy?
Nhưng sự bất an trong lòng Dương Tinh Linh không hề giảm mà lại đang tăng
dần, có lẽ nên xin chỉ thị xem sao, biết đâu vương gia đã có kế hoạch?
Làm ơn đừng bắt nàng cứ thấp thỏm như thế,sẽ làm trái tim nhỏ bé phình
to vì sợ hãi =.= !
******
Ba ngày sau....
”Tiểu
thư, người ăn thử món này xem” Sáng sớm Dương Tinh Linh không gọi Lăng
Lạc Nhân dậy, mà chờ nàng tự mình thức. Sau một đêm gần như mất ngủ,
chính mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vương gia bảo chỉ
cần trong cuộc thi tài, cố gắng không để tiểu thư đến dự, hắn sẽ có cách ổn thỏa. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng an ổn mà vứt đi, tâm trạng
tốt nên nàng cũng không nghĩ đến những vấn đề kia nữa.
”Linh
Linh, nàng ổn chứ?” Mới hai ngày trước tinh thần xuống dốc trầm trọng,
thế mà hôm nay lại như sinh long hoạt hổ, chẳng lẽ nàng đã làm nha đầu
này tổn thương thái quá đến nỗi như thế?
”Tiểu thư, ý người là
sao?” Vẫn ổn mới có thể hầu hạ được chứ? Có phải đã lộ điều gì khiến
nàng nghi ngờ? Không thể nào, tiểu thư không có võ công, hành tung nàng
cẩn thận như thế làm sao có thể bị phát hiện?
”Ta không dự
tuyển...nàng có thất vọng?” Ai mà không muốn chủ nhân của mình một bước
tiến cao? Vấn đề là nàng không thể làm những gì không có trong khả năng, có trách cũng chỉ trách Phượng tỉ cứ ra sức thuyết phục mới có ngày hôm nay.
”Không sao, tất cả theo người” Là nói dối, mọi việc vương
gia điều làm chủ, nàng chỉ việc một bên trợ giúp thôi. Cái này cũng chỉ
là bất đắc dĩ, ai bảo nàng trung thành đến như vậy =.=
”Tỷ muội
tốt” Đứng dậy bắt lấy vai Dương Tinh Linh, Lăng Lạc Nhân cảm động. Ít ra ai cũng đối tốt với nàng ,không vì chữ danh vọng mà bỏ rơi không vì phú quý mà xa lánh, thực sự rất cảm động.
”Dạ,tiểu thư” Trong lòng
Dương Tinh Linh cảm thấy một trận cắn rứt, được tiểu thư xem là tỷ muội, đằng sau nàng lại giúp vương gia thực hiện kế hoạch. Xem như chức vương phi là sự đền đáp đi, sau này cũng được phần sám hối.
Một bên
đang thi diễn những âm thanh lắng đọng lòng người, một bên hai nàng vẫn
nhiệt tình ăn uống, không màng những thứ đang xảy ra, chỉ là trong lòng
mỗi người có suy nghĩ riêng.
Lăng Lạc Nhân : Vương phi? Mới không cần, biết đâu cái tên mặt đá kia nhận ra, rồi đem tội danh lấy áo hắn
mà xử, có ngốc mới quan tâm cái địa vị xa vời đó, với ta mỹ thực luôn
hấp dẫn hơn mỹ nam =.=!
Dương Tinh Linh: Chẳng biết vương gia làm thế nào mới ổn thỏa, nhưng một khi người đã khẳng định chắc chắn sẽ
tốt, chỉ chờ đề tài tiếp theo nên tìm món gì nấu để dời đi sự chú ý của
tiểu thư đây=.=!