Hoàng Cung!
Hiện tại là buổi chầu triều, Hàn Lãnh Thiên dẫn Lăng Lạc Nhân liền đến cung
Hoàng Hậu. Một phần vì muốn nàng được gặp tỷ tỷ, phần còn lại đợi Hàn
Ngôn Duẫn bàn việc hệ trọng liên quan đến cuộc hội tứ quốc. Bởi vì sau
hôn sự, hắn tạm thời không lên triều bảy ngày.
Cả hai vừa đến cửa thấy bóng dáng Hàn Khiết Luân vội vã ra về. Hình như đang có việc gì đó rất gấp. Lăng Lạc Nhân chẳng quan tâm nhiều, ai cũng có chuyện riêng tư của mình, nàng không thể can thiệp. Huống hồ người ta còn là 'Bá Vương' dám xen vào sao? Xin lỗi...miễn bàn đi.
”Lạc Nhân,tỷ nhớ muội
quá đi mất” Tiễn Lão Tam đi, lại thấy bóng dáng muội muội, Phượng Kỳ hớn hở chạy ra đón. Chỉ có hai ngày thôi, nhưng Nàng đã cảm thấy buồn chán, muốn tìm kẻ cùng nói chuyện. Hiện tại người hợp ý đến, cần có một trận
ăn uống thỏa thích mới được.
Vừa bước vào tẩm điện, từ đâu cơn
gió mạnh thổi tới. Lăng Lạc Nhân chưa kịp định thần đã thấy cả người nằm gọn trong vòng tay Hàn Lãnh Thiên. Ánh mắt hắn bắn về Phượng Kỳ vẻ cảnh cáo 'Nàng là thê tử hắn', nên hạn chế những hành động không cần thiết.
Khóe mắt Lăng Lạc Nhân không nể nang trợn lên nhìn kẻ báo đạo. Có cần
khoa trương đến vậy không? Sợ bão táp cuốn nàng đi à?
”Ha ha, vì vui quá, nên có phần lỗ mãng, thông cảm!” Bắt gặp ánh mắt cũng làm nàng sợ hãi, Phượng Kỳ âm thầm cắn răng nghiến lợi! Thì ra tên lão nhị kia
lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ đến thế, chỉ một cái ôm chào hỏi cũng
không cho? Keo kiệt, tên keo kiệt. Có nhớ ai đã từng giúp hắn thực hiện
kế hoạch? Giờ lại xem nàng như người tranh giành thê tử? Thật quá đáng
rồi!
Mặc dù âm thầm mắng tên lão nhị thối tha qua cầu rút ván
kia, nhưng Phượng Kỳ một chút cũng chẳng dám thể hiện ra mặt. Hàn Lãnh
Thiên không giống Hàn Khiết Luân. Đến phu quân nàng còn ngại hắn ba
phần, nàng làm sao có đạo hạnh vượt 'Hồ Vương' để khua môi múa mép?
”Nàng bị thương ở tay, cẩn thận một chút” Bỏ qua cái nhìn đầy tia lửa, Hàn
Lãnh Thiên không quan tâm bình thản nói, rồi đưa Lăng Lạc Nhân đến ghế,
ngồi xuống...ôm nàng vào lòng. Nữ nhân của hắn, cho dù bất cứ người nào
cũng đừng mơ chạm tới =.=
”Bị thương ở tay chứ không phải ở mông
!” Dùng cái nhìn trấn an sự thương tâm của Phượng Kỳ, Lăng Lạc Nhân bất
mãn quay sang hắn kháng nghị. Vì sao luôn bắt nàng ngồi như thế? Riêng
tư cũng còn đỡ, đằng này trước mặt biết bao người. Chẳng mấy chốc danh
tiếng nàng sẽ đồn xa, lúc đó chắc không dám bước ra đường nữa.
”Vẫn là bị thương” Chẳng chút hổ thẹn, Hàn Lãnh Thiên bình thản nói một câu
không thừa thải. Với hắn nơi nào cũng vậy, bị thương thì tất nhiên cần
chăm sóc. Có bao nhiêu người hay chỉ mình hắn đều không thay đổi. Chỉ
biết mọi việc điều theo ý, không quan tâm kẻ khác như thế nào.
Nên...kháng nghị vô hiệu!!! >”<
“....” Lăng Lạc Nhân không nói được lời gì.Hắn bá đạo như vậy làm sao có thể dùng lý mà thuyết
phục? Coi như nàng đang tu luyện giúp da mặt mình dày lên, sau này có
chuyện gì cũng không dễ dàng xấu hổ >””