Quân Bình Phủ!
Lăng Lạc Nhân đau khổ nhìn tình huống hiện tại!
Nàng bị rắn cắn? Đúng vậy, vì thế phải xem như bệnh nhân? Cũng không sai.
Vấn đề cần đem ra mổ xẻ chính là...Đừng nên xem nàng hơn cả một bệnh
nhân như thế chứ? Dù gì vết thương cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều cơ mà?
Suốt một buổi trưa, Hàn Lãnh Thiên không rời nàng nửa bước. Ừm, điều này
cũng chẳng đáng nói. Vì đại phụ bảo không nguy hiểm, nhưng phải theo dõi xem thế nào. Thành ra, nàng bị quản một cách quá đau lòng.
Xong phần đại phu, nàng được đưa đi ăn. Và một tình huống rất có tính đã kích tâm trạng cùng khẩu vị.
Hàn Lãnh Thiên bá đạo, nói rằng cái gì không thể tự mình ăn vì đang bị
thương ở tay, không chút thương tiếc, ném nàng ngồi...trên đùi để phục
vụ. Sự hưởng phúc này có khiến dòng máu háo sắc lại tăng thêm một bậc?
Lo lắng, lo lắng nha.
********
”Vương gia cùng vương phi
thật ân ái” Nhìn hai người tình chàng ý thiếp không chút nể mặt,Tư Đồ
Ngọc lại nhìn đến Dương Tinh Linh đứng phía sau. Biết đến chừng nào hắn
mới được toại nguyện theo ý định đây? Nữ nhân kia vì cái gì không hiểu ý tứ?
”Khụ khụ...khụ khụ” Lười nhác ngồi trên đùi Hàn Lãnh Thiên,
đầu dựa vào ngực hay nói chính xác là bị ép buộc, Lăng Lạc Nhân vừa ăn
con tôm do hắn bóc vỏ, nghe được tên kia nói câu 'ân ái' làm nàng suýt
chết nghẹn. Vì tình thế không tự làm chủ, ân ái chỗ nào chứ?
”Nhân nhi, cẩn thận” Bàn tay Hàn Lãnh Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Lạc Nhân,
tay còn lại cầm tách trà giúp nàng thông cổ. Ánh mắt liếc về Tư Đồ Ngọc ý tứ cảnh cáo, đừng nghĩ là bát vương gia Bắc quốc thì hắn cần khách sáo.
”Ta...khụ...không sao” Lăng Lạc Nhân khó khăn lắm mới mở được lời, nhìn đến vẻ mặt vô tội tên hung thủ. Đại ca, còn từ nào đã kích hơn nữa không nói luôn đi, rồi để yên cho nàng ăn tiếp, chứ thêm lần nào nữa mạng này nhất định đi đời nhà ma.
”Vương phi...đắc tội” Dưới mái hiên người thì phải nhìn
sắc mặt người, với lại...tất cả vì sự nghiệp vĩ đại, thiệt thòi một chút cũng chẳng sao, nếu không...sau này muốn có mỹ nhân, khó hơn lên trời.
Bọn họ rộng lượng cho hắn làm khách Quân Bình phủ đã là nể mặt, quan
trọng hơn là...mỗi ngày có thể gặp được Linh Nhi của hắn ^^!
”Ngươi còn biết là đắc tội ta?” Có thù tất báo mới là Lăng Lạc Nhân. Ai đối
nàng tốt, nàng trả gấp đôi, ai tổn hại,nàng trả gấp bội. Rất không may,
lần trước chưa kịp tính sổ, hiện tại có cơ hội, dại gì không dày vò đối
phương?
”Vương phi...ý người?” Chẳng lẽ là vụ việc lần trước? Nếu thật sự thì không xong rồi. Người ta nói, thà đắc tội tiểu nhân, cũng
đừng đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân vừa có tiền vừa có quyền
như thế. Xem ra cần vận dụng hết khả năng để gạt gẫm dụ dỗ năn nỉ ỉ oi
thêm mới ổn.
”Đã quên?” Nhanh đến như vậy? Không sao, ít ra hiện
tại nàng đã biết, hắn có tình ý với nha đầu Dương Tinh Linh rồi. Ừm, cần phải suy nghĩ nên thêm mắm dặm muối bao nhiêu, để cái tên này khổ dài
dài mới giảm được nợ nần.
”Là Đồ Ngọc có mắt không nhìn ra được
quý nhân” Tư Đồ Ngọc hai tay cung kính khép nép. Người ai không thích
nghe lời hay ý đẹp? Đặc biệt là những nữ nhân, lấy lòng chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, nếu không sau này thê thảm a.
”Phải không? Hình
như ta nghe có mùi tính toán?” Lăng Lạc Nhân lại ăn thêm một con tôm do
Hàn Lãnh Thiên bóc vỏ, hắn vẫn chăm chú vào công việc của mình, chẳng
bận tâm đến ánh mắt cầu cứu của một nam tử nào đó.
Cũng như Lăng
Lạc Nhân, món nợ này Hàn Lãnh Thiên cũng ghi vào sổ, hiện tại để nàng tự tay giải quyết, chỉ cần một bên trợ giúp là được. Hắn sẽ thao túng mọi
chuyện,chỉ cần không để nàng uất ức. Mà cái tên bát vương gia kia cao
ngạo, cũng nên nhận thêm một vài răng đe để bớt phóng túng.
”Nào
dám, người đại lượng xin nương tay” Tư Đồ Ngọc âm thầm kinh hãi. Nữ nhân này đúng là thù dai và thông minh thật. Hắn lại liếc về phía sau. Linh
Nhi, vì nàng hắn cam tâm tình nguyện cho người bắt nạt. Tấm chân tình
này...nếu không khắc ghi cũng nên giữ kĩ có được không? Đừng làm hắn
thương tâm.
”Nương tay không hẳn sẽ bỏ qua” Lăng Lạc Nhân hài
lòng về cử chỉ Tư Đồ Ngọc. Là nương tay chứ không bỏ qua. Chỉ là, mức độ nặng hay nhẹ thôi. Ít ra nàng cũng có chút lòng tốt, chỉ cần hành hạ
đến sống dở chết dở được rồi, tha được cứ tha, sau này còn nhiều việc
nhờ vả =.=(bỉ ổi...giống mình )
”Vậy theo ý Vương Phi, ta phải làm thế nào để đáp tạ?” Tư Đồ Ngọc kiên định
dõng dạc nói. Chỉ cần đừng lấy mạng ra đánh đổi, điều kiện gì cũng có
thể thương lượng. Tình yêu a, mi rốt cuộc là cái khỉ gì khiến hắn đường
đường là bát vương gia còn phải cúi đầu bị người khi dễ cũng chả dám
than thở một tiếng.
”Chỉ cần đáp ứng ba điều kiện, ta sẽ xem xét
lại” Lăng Lạc Nhân bắt đầu tỉ mỉ tính toán. Ba điều? Không ít cũng chẳng nhiều, tâm trạng tốt thì cho hắn thở, không tốt...cho thêm ba điều nữa. Oa, ngày tháng sau này của nàng, sẽ thú vị đây.
”Được, chỉ cần
trong khả năng” Tư Đồ Ngọc nét mặt có chút giãn ra.Chỉ cần ba điều có
thể làm khó hắn được sao? Nhưng mọi chuyện nên cẩn thận, bất kì điều gì
cũng có lợi và hại, đừng quá đáng, hắn sẽ không chút so đo mà thực hiện.
”Thứ nhất...dâng trà xem như thể hiện thành ý !” Lăng Lạc Nhân nhướng mày.
Ngồi trong lòng Hàn Lãnh Thiên như vô tình tóm lấy nắm tóc đang xõa dài
của hắn mà ve vuốt thầm nghĩ. Dâng trà, không quá đáng đi? Nàng cũng
biết với một vương gia Bắc quốc có tí khó khăn, nhưng chỉ cần không chạm tới tình hình hai nước, nàng mới không cần nghĩ. Cực khổ là nàng, chỉ
một ly trà đã giải quyết, thiệt thòi vẫn còn rồi.
”Được...Vương
Phi, thỉnh bỏ qua chuyện cũ” Nam tử hán đại trượng phu, có làm thì có
nhận. Dù gì lúc đầu người có ý đồ xấu là hắn, một câu xin lỗi đổi lại
nhiều thứ, cũng đáng, cũng đáng. Lúc này Tư Đồ Ngọc vui trong lòng vì vị nhị vương phi cũng chưa đến mức quá rắc rối.
”Nhận lời” Lăng Lạc Nhân cầm ly trà sảng khoái uống, xem ra cái tên này cũng không quá câu
nệ, không tệ. Ánh mắt khẽ buông nhẹ, che giấu sự hài lòng, lại nghĩ về
Dương Tinh Linh nha đầu này có phước rồi, nhưng hành hạ vẫn chưa thỏa
mãn.
”Xin nói tiếp điều kiện hai” Tư Đồ Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Xem như qua ải, chỉ còn lại hai. Mong rằng nàng đừng quá nặng tay, nếu
không...ánh mắt lại nhìn Hàn Lãnh Thiên, nếu không...chỉ có cách cầu cứu Hoàng Đế Nam Quốc thôi =.=
”Thứ hai....ngươi làm sai dịch cho ta một tháng” Cái tên này chắc chưa từng phục vụ ai, điều kiện này xem ra
có chút khó đây. Nếu vì một người mà buông bỏ địa vị bản thân, đó mới là tình yêu thực sự. Lăng Lạc Nhân hi vọng thông qua điều kiện này để nhìn xem Tư Đồ Ngọc có bao nhiêu thành ý.
”Cái gì? Sai dịch?” Khóe
môi co rút mãnh liệt. Bát Vương Gia dưới một người trên vạn người ở Bắc
Quốc, đến Nam Việt từ thượng khách rơi xuống làm nô tài? Vì sao không
tội nghiệp trái tim lần đầu thương yêu một nữ nhân, lại nỡ xuống tay như vậy? Chia buồn, cái này gọi là báo ứng a.
”Không đồng ý?” Lăng
Lạc Nhân có chút không vui lên tiếng. Quá khó khăn hay sợ mất thể diện?
Nếu thật lòng yêu một người, sẽ vì người đó kể cả tính mạng cũng sẽ
không màng, đây chỉ một thử thách, không vượt qua? Đừng mong nhìn đến
Linh Linh.
”Ta...đồng ý” Nghĩ cho cùng, vất vả lắm mới vào được
đây, nếu không đồng ý, Lăng Lạc Nhân tức giận tống hắn khỏi phủ, không
phải kế hoạch chưa tiến hành đã bị phá sản? Cho nên...dù tâm hồn bị tổn
thương trầm trọng cũng phải chấp nhận.
Lời Tư Đồ Ngọc vừa nói ra, khiến Dương Tinh Linh không tin vào tai mình nữa. Hắn đồng ý sao? Cứ
tưởng hắn sẽ tức giận mà phủi mông rời khỏi, có ngờ đâu lại dễ dàng đồng ý như vậy? Phải chăng tất cả cũng vì nàng, hắn mới từ một vị bát vương
gia không quan tâm mặt mũi hạ mình đi làm nô dịch? Tim nàng khẽ rung
động, mắt nhìn Tư Đồ Ngọc rồi lại cúi xuống. Nàng không đáng để hắn làm
như vậy !
”Được, từ ngày mai sẽ bắt đầu” Tốt. Như vậy mới đáng là nơi để tỉ muội nàng gửi thân trao phận chứ. Tư Đồ Ngọc khiến nàng cảm
thấy rất hài lòng, trên đời mấy ai có thể vì một nữ nhân mà từ bỏ tất
cả? Đặc biệt lại là kẻ có địa vị cao. Tốt, rất tốt.
”Điều thứ ba” Đã như vậy thì giải quyết một lượt cho xong, không tin còn điều gì
khiến Tư Đồ Ngọc phải trùng bước. Hướng về Dương Tinh Linh trong lòng
càng chắc chắn, nàng phải thuộc về hắn bất cứ giá nào. Cho dù buông bỏ
cả thân phận vương gia bắc quốc.
”Thứ ba...vẫn chưa nghĩ ra, để
khi nào có sẽ thông báo” Dành cho mình một chủ bài, ít ra sau này có
việc sẽ dùng đến. Nể tình hắn đồng ý điều hai, nàng sẽ không quá mức bỉ
ổi đổi một thành ba.
Cảm thấy mệt mỏi, Lăng Lạc Nhân ngáp một hơi dài dựa đầu vào vòng ngực rắn chắc chợp mắt. Một ngày mệt mỏi, hiện
nàng tại rất muốn nghỉ ngơi một tí. Hàn Lãnh Thiên vẫn không nói, dùng
khăn nhẹ nhàng xoa sạch vết bẩn do thức ăn để lại bên miệng nàng. Ánh
mắt ý bảo Tư Đồ Ngọc có thể rời đi, bản thân tự mình ôm nàng trở về
phòng.