Tề Vũ Phong đi Suốt một canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thất nha đầu
Tề Vũ Đồng kia đâu. Nhìn trời khởi sắc không còn sớm lắm, lại liếc về
phía sau ‘cái đuôi’ cứ đeo bám không ngừng nghỉ, mà hắn buồn cười.
Mặc dù chú trọng việc tìm người, nhưng hắn vẫn quan sát rõ. Cái đuôi là một nữ nhân, thân phục màu xanh ngọc bích nhỏ nhắn, gương mặt được che đi
bởi tầng sa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt to đen đầy quyến rũ nhưng vẫn mang
sắc thái tinh ranh giảo hoạt.
Cảm thấy nên kết thúc việc này, Tề
Vũ Phong lại cất bước đi về phía vắng người. Hắn…cần hỏi một vài vấn đề, xem vì sao nữ nhân kia kiên trì theo hắn suốt như vậy.
Đến rừng
trúc, Tề Vũ Phong dừng bước, chân nhún nhẹ đã mất dạng trong không
trung. Nữ tử từ đằng xa không thấy bóng dáng kia liền hốt hoảng chạy
tới, người đâu mất rồi? Rõ ràng là lúc nãy còn thấy mà? Nàng cứ xoay bên này bên kia mà tìm kiếm.
Đang phân vân không biết làm thế nào,
thì Tề Vũ Phong từ trên không nhảy xuống, đứng sát sau lưng nàng. Bất
ngờ nữ nhân kia xoay người đối mặt, hốt hoảng theo phản xạ mà lùi bước.
Chân chính vì vậy mà vấp té, mất thăng bằng ngã về sau. Bàn tay theo
quán tính ném lên để tìm chỗ bám, lại không ngờ hất rơi chiếc mũ Tề Vũ
Phong đang đội. So sánh việc cứu người và chiếc mũ, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ đành…hi sinh chiếc mũ để cứu vớt chiếc mông nữ tử kia >””””