Khách Điếm!
”Nhân Vô Đạo Vũ Tất Hảo Vương Phi?” Nam Cung Dân thật sự đã thua. Hắn từng
nghĩ sự cố gắng sẽ đạt được mục đích, nhưng hiện tại đã không còn cơ
hội. Tám chữ đó đã nói lên tất cả, người được chọn sẽ là Lăng Lạc Nhân,
vì Hàn Lãnh Thiên thừa biết, nàng không muốn trúng tuyển, vũ đạo sẽ
không thực hiện, và mọi việc đã diễn ra theo kế hoạch.
Phất tay
cho thuộc hạ rời đi, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình. Khó khăn lắm
mới tìm được một nữ nhân làm hắn động tâm nhưng...đã không đúng thời
điểm. Việc ở đời nên tùy vào duyên số, có lẽ từ bỏ nàng là cách tốt nhất nên làm.
”Lạc Nhân...hãy thật hạnh phúc” Âm thầm nói với nàng,
cũng như đang nói với chính mình, nhắc nhở bản thân đã không còn cơ hội. Điều duy nhất hắn có thể làm là chúc nàng hạnh phúc mĩ mãn.
________________________________________
Lăng Gia.
Kể từ khi cuộc thi kết thúc, người vui sướng nhất chính là Phượng Kỳ. Ba
ngày nay, hôm nào cũng đến tìm Lăng Lạc Nhân để chúc mừng, thật chất
nàng có mừng sao? Đang tìm cách thoát thân ấy chứ. Như hiện tại, khó
khăn lắm mới có ngày không bị phá rối, lấy lại bình tĩnh tính chuyện nên đi tiếp thế nào.
Cầm trong tay chiếc áo choàng của Hàn Lãnh
Thiên mà Lăng Lạc Nhân vừa đào lên dưới gốc cây sau hậu viện, lần trước
đem cất giấu mà cảm thấy phân vân. Là vì chiếc áo này hắn mới tìm cách
gây rắc rối? Nếu đem trả lại, có thể hay không đừng hạ thủ với nàng?
Vẫn không tài nào nghĩ ra. Lén mở cửa nhìn xung quanh, chết tiệt, cái gì mà để bảo vệ cho tân vương phi được an toàn, buộc lòng phải cho người canh giữ? Nói trắng ra đang giam lỏng nàng đi =”=. Phải tính từng bước thật
kỹ càng để không bị phát hiện.
Trốn? Trước tiên phải có ngân
lượng. Những món hoàng đế cùng Quân Bình phủ mang đến hai ngày trước có
rất nhiều thứ, kể cả ngân phiếu,lấy là tiện nhất. Trang phục? Nên đổi
nam trang, hành động sẽ dễ dàng. Còn bốn ngày nữa rước kiệu hoa, tranh
thủ làm sao đây? Không biết cưỡi ngựa! Cũng chẳng rành đường xá. Thời
đại này cái gì cũng rắc rối. Suy nghĩ, phải suy nghĩ thôi +”+ oa thật
đau đầu.
”Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thấy Lăng Lạc Nhân cứ đi
đi lại lại,Tiểu Hỉ quan tâm hỏi. Kể cả nàng cũng không ngờ, tiểu thư nhà mình sẽ được làm vương phi, ước muốn của tất cả nữ nhân, thật sự quá
hâm mộ.
”Ta...ta sắp không xong rồi” Đôi mắt phủ đầy sương mờ, ôi thảm thương số của nàng quá, hiện tại phải làm thế nào vừa không cần bỏ trốn, vừa khỏi phải lên kiệu hoa? Thật lòng không muốn xa nơi này để
lưu lạc. Còn chấp nhận? Biết đâu cái tên mặt đá đó bắt nàng để hành hạ,
vì dám cả gan lấy chiếc áo bảo bối hắn. Ô ô,số nàng thật thảm.
”Người có chuyện gì?” Nhìn đôi mắt sắp khóc,Tiểu Hỉ luống cuống tay chân, có
bao giờ thấy tiểu thư như thế đâu, lại còn là tân vương phi, ai dám khi
dễ? Kẻ đó muốn vuốt râu mãnh hổ, xem thường mạng sống chính mình.
”Ta phải làm vương phi sao?” Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Vào Quân
Bình phủ rồi sẽ không có ngày ra, sống chết mọi người làm sao biết được
chứ? Đáng nói ở đây, nghe đồn tên nhị vương gia đó rất đáng sợ.
”Ý người là...không muốn?” Làm sao có thể chứ? Đó là điều mơ ước của tất
cả nữ nhân, mà người lại không cần đến? Ai nói cho nàng biết,trong đầu
tiểu thư thực ra đang nghĩ gì không? Khác người quá!
”Vì sao phải muốn?” Có ai ngu ngốc đem bản thân giao cho tử thần không? Có ! Là
những nữ nhân mê nhan sắc bán dân hại nước của hắn thôi, chứ nàng còn
lâu mới bị bề ngoài lừa gạt >”