Màn đêm buông xuống. Như dự định, giờ sửu (2-3g sáng) nhóm người không rõ
lai lịch âm thầm rời ngôi miếu đổ nát tìm đến cái giếng cổ phía sau rừng vào mật đạo ra khỏi thành. Nếu dùng cách này, cho dù quân binh có canh
phòng nghiêm ngặt thế nào cũng không thể làm khó bọn họ. Dẫn đầu là một
người trên lưng đang cõng theo một... xác ngủ.
Lăng Lạc Nhân vì
ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, thêm rượu vẫn còn tồn đọng trong
người, ngủ mê man là chẳng thể tránh được. Một phần bọn hắc y nhân cũng
không muốn nàng phát hiện mật đạo bí mật này, sẽ nguy hiểm cho họ.
Cả nhóm đi suốt 2 canh giờ (4tiếng @.@) không ngừng nghỉ, khi Lăng Lạc
Nhân tỉnh lại mặt trời đã mọc cao. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh lần
nữa, thấy đây là căn phòng có trang trí tao nhã, sạch, gọn, nhẹ nàng
lại đờ người ra 'Rõ ràng hôm qua mình bị bắt cóc mà? Chẳng lẽ trí tưởng
tượng của mình đã đạt cảnh giới mơ giống như thật vậy sao? Có nên mơ
thêm một giấc thấy vàng từ trên trời xuống không đây?' =.=!
Đang phân vân trong lòng, cửa phòng đột nhiên được mở, hai tên áo đen che
mặt trên tay cầm một chậu nước cùng bộ y phục màu trắng tinh đặt xuống
bàn, không tiếng động....đi ra =.=!!, nếu không phải mắt nàng nhìn thấy
được, chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì hai tên đó là hồn ma -_-!
Thở dài sầu não, Ông trời...vì sao bị bắt cóc là thật chứ không phải mơ? Lý gì mạng nàng lại rệp hơn con rệp như thế? Có phải ông thấy cho nàng
hạnh phúc nhiều nên mình bị thiệt thòi? Muốn cho thêm hương vị khác để
hài hòa hơn? Xin đừng nha, nàng chỉ cần niềm vui hạnh phúc,rắc rối hay
tai họa cứ đá qua mấy tên khốn kiếp luôn bắt nạt cô gái xinh xắn là nàng á =.=!
Âm thầm thở dài chán nản, xuống giường cầm khăn rửa
mặt, lại nhìn về chiếc y phục, phải làm thế nào đây? Từ khi đến thời đại này, thứ rắc rối nhất vẫn là mặc y phục. Trước đây có nha hoàn mặc hộ,
bây giờ ai mặc? Nhờ mấy tên áo đen? Không có cửa đâu, thà nàng không tắm rửa.
Trong giây lát 'Hồn Ma' lại không tiếng động đem vào cái
thùng với kích cỡ vừa đủ, đổ đầy nước lại không tiếng động đi ra. Bọn
hắn cũng có lòng nhân đạo phải không? Vì sao không nhân đạo tiếp tục để
thả nàng ra? Giam lỏng có lợi lộc gì đâu? Nếu có thì nàng cũng sẽ chịu
thiệt thòi ở lại để chia phần trăm lợi nhuận mà không một tiếng than
vãn.
Cảm giác cả người khó chịu, có lẽ hơn một ngày một đêm nàng chưa được tắm, mồ hôi trong người ra dính dính thật chẳng biết làm sao. Nếu tắm dùng y phục buộc cả người lại? Còn không tắm...bức rứt làm sao. Tiến về phía thùng, độ ấm của nước vừa đủ làm Lăng Lạc Nhân thấy sản
khoái, lại nhìn đống y phục, mặt mũi quan trọng hay bản thân quan trọng? Cái nào có lợi nàng sẽ nghiêng về đó.
Cả người sau khi tắm rửa
thật dễ chịu thoải mái, lau khô người lấy nội y mặc vào, gương mặt Lăng
Lạc Nhân thoáng đỏ tận mang tai, con bà nó, toàn là nam nhân, những thứ
này cũng dám mua? Đúng là 'âm hồn biến thái =.='.
Nội y cùng y
phục ngắn có phần đơn giản, có lẽ vì chưa tìm hiểu kỹ nên nhìn có vẻ
phức tạp. Đến phần y phục dài bên ngoài, thực ra là mặc như thế nào?
Mảnh dài mảnh ngắn lủng lẳng rời rạc, chỉ còn cách...mặc theo cảm giác.
Thấy ổn thỏa, mở cửa bước ra, muốn trốn trước tiên cần quan sát địa hình mới có thể thuận lợi. Lăng Lạc Nhân đi chốc lát bên tai nghe tiếng gió thổi qua, nhìn lại thì chẳng thấy gì. kỳ lạ, gió nghe nhưng không thấy là
sao? Tới gió cũng biến thái đến như vậy?=.=
Cảm nhận bước chân
nàng dần xa, vài tên áo đen vừa trốn mới thở ra nhẹ nhỏm. Nếu để chủ
nhận biết bọn họ bắt gặp nữ nhân kia ăn mặc như vậy, bị móc mắt hay cắt
lưỡi chắc không nghi ngờ gì. Ai cũng thấy cái người kia được chủ nhân
cõng suốt 2 canh giờ mà chẳng hề cho bất kỳ một thuộc hạ nào động đến,
nếu không nhìn ra ý gì thì bọn chúng chết biết bao lần rồi.
”Chết tiệt, nàng dám ăn mặc như thế đi ra ngoài?” Đang ngồi nghĩ về nữ nhân
làm Nam Cung Dân trộm cười, bất chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đến
gần, định dùng kinh công tránh mặt, đôi mắt lại dừng trên người nàng, ý
định đó bị đá văng lên chín tầng mây, cởi chiếc áo khoác nhún chân một
cái đến trước mặt Lăng Lạc Nhân bao trùm người nàng, giọng tức giận
trách mắng.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đột
nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Lạc Nhân, ở đây cũng có mỹ nam? Vì sao
nàng không phát hiện nhanh một chút, sẽ không than vãn vì bị gian lỏng
như thế, nhưng vì sao giọng nói này nghe quen quen vậy? Chả cần biết, có mỹ nam là được.
”Mỹ nhân, ngươi thật xinh đẹp nha” Vô tình
trong đầu nghĩ gì thì miệng lại nói ra thế ấy, nhưng đẹp thì khen đẹp có sao đâu? Không biết con người hắn thế nào thôi.Nhìn gương mặt đối
phương từ xanh chuyển hồng, từ hồng sang đỏ, miệng nàng lại không khống
chế nói “Mỹ nhân, ngươi thật đa sắc”
Tức giận vì bị nàng xem như nữ nhân mà so sánh, lại ngượng ngùng vì ánh nhìn say đắm kia, Nam Cung
Dân chẳng biết nên quát mắng hay hành động như thế nào để bài trừ sự xấu hổ.
”Khụ Khụ...nàng không đứng đắn” Ho khan hai tiếng để lấy
lại bình tĩnh,trong lòng như có một chú nai nhảy nhót, tim đập liên hồi
làm một thái tử từ trước tới nay luôn khiến người khiếp sợ, bỗng dưng
bày vẻ e thẹn,nếu để bọn áo đen biết được..thật mất mặt.