Vương Phi! Nàng Không Thoát Được Ta Đâu

Chương 4: Chương 4




Tiêu Linh cùng tiểu Ái giả dạng là gia đinh

trong nhà được nhị tiểu thư sai đi mua đồ phải

ra ngoài phủ mua .

- Chào hai vị đại ca,ta theo lời sai bảo của tiểu

thư có chút việc ra ngoài được....._chưa nói

xong hai tên gác đã vội tránh đường cho tên

gia đinh (là nó vs tiểu Ái)

- Hai người cứ đi tự nhiên ,đã là việc của tiểu

thư căn dặn thì không sao hết.

Hai tên lính gác nghe đến “Nhị tiểu thư” mà

sởn cả gai ống .Không thèm nhìn mặt mũi gì

cả ,cho qua tất vì chẳng muốn đụng chạm với

nhị tiểu thư ngang ngược ,ương bướng phá

phách.Quan trọng hơn là chưa muốn chết nếu

2 gia đinh nói cho tiểu thư biết là mình ngăn

cản thì mất bát cơm @@ ,phận nô tài này của

họ vẫn còn muốn sống dài dài .

=> Thế là thoát qua cửa một cách dễ dàng ,hơn

cả mong đợi.

Ra ngoài cổng phủ ,mặt nó tươi phơi phới .Lúc

nãy run muốn chết sợ hai tên lính nhận ra mặt

thì toi ,nào ngờ mấy tên đấy lạ ngu như

vậy .Qua một cách dễ dàng luôn (hông phải

người ta sợ cái tài thiên bẩm của ai đó

sao?? ....Nèk nèk thích nói móc không hử .pà

cho mi toại nguyện._đâu ..đâu làm gì có ^.^

đùa thuj).

Sau khi ra ngoài phủ nó hơi bất ngờ bởi ở đây

rất náo nhiệt đông vui hơn cả trong phim thời

xưa mà nó được xem trên tizi .Ở kinh thành

tấp nập người qua không thua gì siêu thị ở thời

hiện đại. Kẻ mua người bán,có thương buôn,có

nhiều mặt hàng,có người diễn xiếc, thật là náo

nhiệt.

Thật tiếc khi không biết sớm bên ngoài vui đến

vầy thì ......nó đã trốn ra ngoài chơi lâu rồi.

Nó hết chạy qua phía này lại chạy qua phía kia

đã thế ,cái mặt thì cứ toét ra cảm giác cái mồn

như mún rớt ra vậy ấy.-Thứ thu hút nó nhất

là ...... những món ăn nơi đây _thích nhất

không thể không nhác tới xâu kẹo hồ lô ngọt

lịm chỉ nhìn thôi mà nước miếng chảy ra

đầy.Tiểu Ái đứng bên cạnh nhìn nó cũng phải

lắc đầu _từ khi tiểu thư tỉnh dậy cho đến nay

đã thay đổi tính cách hoàn toàn đặc biệt là

chuyện ăn uống và cách nói chuyện.

- Tiểu huynh đệ,đệ bán cho ta tất cả kẹo đệ

bán đi _ Thiệt ư _ thiệt ,tất cả ta mua hết.

- Nhưng mua nhiều vậy có ăn hết được không?

làm sao mang về phủ nhiều như vậy chứ _Ta

có nói là ăn hết sao ,ta đâu có tham như

vậy.Hứ.

-dzậy tiểu thư mua hết để làm chi? _ Bí mật _

nàng tỏ ra bí mật để cho Tiểu Ái tò mò.Còn

dạo quanh ngoài đường mua thêm thật nhiều

đồ ăn mang đến một chỗ

(((từ giờ mềnh sẽ đổi “nó” thành “nàng” nhaz.

Còn xưng bằng tên nhân vật nữa để cho dễ

nhớ tên nghen.Cũng có thay đổi vài chỗ nữa :))

))

Không ngờ bí mật mà nàng nói lại là những

Tiểu ăn mày phải đi ăn xin ngoài đường xá.

Nàng mua nhiều đồ ăn mang đến chỗ ngách

nhỏ khi nãy nàng tình cờ trông thấy phân chia

cho từng người _nhìn bọn nhỏ ăn vội vàng xen

lẫn với tiếng cười hạnh phúc chứng tỏ đã

nhiều ngày không được ăn.NHìn sơ qua cũng

tầm 6-7 đứa toàn nhỏ tuổi tính ra nếu ở thế kỉ

21 chúng nó phải được đi học mẫu giáo hoặc

lớp 1 được bao bọc bởi vòng tay ba mẹ mà ở

đây lại đi ăn xin,lang thang ngoài đường xó

chợ.

- Bọn trẻ ở đây thiệt tội nghiệp ,đáng tiếc là

không thể mang về phủ_Tiểu Ái buồn rầu kẽ

nói.

- Ai nói không thể ,ta sẽ cho mấy em về

phủ,dù không có được một mái ấm nhưng mà

vẫn có cơm ăn có nơi để ngủ ,không phải chịu

cảnh đói rét ngoài đường không ai quan

tâm.Được chứ _Tiêu Linh vừa xoa đầu một tiểu

nha đầu bé tí tầm 4 tuổi đứa vừa hỏi mấy đứa

khác.

- Có thể không.Có thật là được ăn ở không lo

rét chứ._Thật .Tỷ đảm bảo._Vạy chúng ta theo

tỷ_Tất cả đứa trẻ cùng hô to làm Tiểu Ái muốn

phản đối cũng không thể nói ra chỉ có thể ưng

thuận với quyết định của tiểu thư.(Lúc này tuy

mặc đồ gia đinh nhưng dù sao cũng sẽ cho

mấy đứa trẻ về phủ thì xưng tỷ với mấy đứa

biết trước luôn cho đỡ thắc mắc)

- Hảo.Chúng ta đi thôi._Cuối cũng cũng về phủ

may mà Lý tổng quản có lòng từ bi lại hay

thương người nên việc bọn trẻ ở lại trở nên dễ

dàng,giờ chỉ cần chuẩn bị chỗ ngủ là xong.(Cái

phủ to đùng zị mà không có chỗ mới lạ)

Cuối cùng cũng về phòng chạy nhảy hơn nữa

ngày cái chân cũng mỏi nhừ ,bụng cũng cang

tròn luôn rồi.Chỉ cần thay y phục là có thể ngả

lưng rồi,

Đang định nằm xuống thì Ái nhi hớt hải chạy

vào vừa hô..

- Tiểu thư ,tiểu thư

- Gì mà em gấp vậy ?Có chuyện gì ?

- Tiểu thư....lão gia cho gọi !

- Sao?không phải phụ thân biết ta chốn ra

ngoài chơi còn mang theo người về nen gọi ta

chứ???

- Ái nhi không biết,nếu ,nếu lão gia mà biết thì

em chết chắc ....

- Chắc phụ thân không biết đâu,nếu mà lộ thì

em yên tâm ta sẽ có cách ứng phó.

Ui cha....ngỡ mà phụ thân biết được thì chả

biết nói sao còn mất cả hứng đi nghỉ chứ,

hajzz

- Tiểu thư nhanh đi thôi ,vẻ mặt của lão gia

nghe chừng rất khó coi

- Được rồi,đi nhanh thôi.

Trời !không lẽ bị lộ thật hả trời ,kiểu nỳ là toai

roài.Nhanh chân đi tới phòng chính đúng là

xác mặt rất khó coi.Nghe bộ chuyện nghiêm

trong rồi đây..Chỉ có ra ngoài chơi không phải

tội nặng thế chứ.

- Phụ thân tìm Linh nhi có chuyện gì không

(tim đập tình tịch)

- Linh nhi tới rồi àh,Mau ngồi xuống đây ta có

việc muốn nói.

- Vâng ,phụ thân nói đi

- Ta ,ta ,.....

- Có gì phụ thân nói đi ,sao phải úp úp mở mở

_ đừng làm tim ta rớt ra ngoài híc

- Ừ thì.Con còn nhớ lúc tỉnh dậy đã nói gì

không?

- Nói gì?Linh nhi không nhớ.Phụ thân nói rõ

cho Linh nhi biết đi

- Chuyện là trước khi con tự tử ta đã nói

hoàng thương ban chiếu chỉ gả con cho vương

gia nhưng con không chịu.Không suy nghĩ kĩ và

nghe mọi người khuyên con đã tử tử may có

người phát hiện kịp.

- Vâng rồi sao ạ _èo tưởng chuyện gì hoá ra

chuyện này làm mình cứ tưởng bị lộ trốn ra

ngoài phủ chơi ,Phù

- Nhưng khi con tỉnh dậy thì đã nói chấp

thuận .

- Ơ con có nói chấp thuận sao _làm gì có ,ưng

thuận hồi nào trời,chỉ nói đại cho qua thôi

mà.Không phải như vậy chứ.

- Mà đã nói thì phải giữ lời ,con không được

nuốt lời đâu đấy.Hiện giờ chiếu chỉ đã được

ban chỉ trong nay mai Vương gia sẽ đem xính

lễ tới nên con hãy chuẩn bị đi

- Cái gì? Phụtt ttt......Bao nhiêu trà cố gắng

nuốt trong miệng đều phun ra hết. Má ơi…phụ

thân lúc đó ta mới tỉnh dzậy tinh thần không

được tỉnh táo .Không tính không tính...

- Nói lời mà không giữ lời hả Linh nhi ?Nhất

ngôn cửu đỉnh .Ý đã quyết không thể rút lại

nay thánh chỉ đã ban.Con mau chuẩn bị đi có

thể sớm mai vương gia sẽ tới.Nhớ không được

đem cái chế ra doạ ta và mẫu thân nữa đấy.

- Ơ !!!! Nhưng mà.....

- Không nhưng nhị gì cả.Ta có việc phải đi

đây .Nhớ đấy.haha

Làm gì có chuyện vô lý thế chứ.Ta mới có 17t

mà lấy liếc gì.Vi phạm pháp luật.Ta kiện ta

kiện ,không thoả mãn được.Ức chết đi mà (Sao

kiện được đây tỷ tỷ)

- Tiểu thư ,Ái nhi không muốn xa tiểu thư đâu

huhu.....hịc hịc.Tiểu thư đi đâu em đi đó.

- Ta sẽ không xa em đâu.Bây giờ về phòng

cùng nghĩ cách giải quyết.Ta nhất định không

cưới hắn ta.Dù hắn ta là vương gia hay vương

cẩu.,vương kiếc gì hết.....

{Vì lần đầu viết chuyện có gì không hay các

bạn góp ýk hoặc bỏ qua cho mình ná.thank

you!!!!! :D)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.