Mộ Dung Phong vẫn chưa mở miệng ngăn cản, cho nên Đại Lý Tự Khanh liền sai người dẫn nhân chứng lên.
Minh Nguyệt bị dẫn lên công đường, cung kính dập đầu sau đó vừa ngửa mặt đã hung tợn nhìn về phía Kim thị, bộ dáng kia như muốn ăn thịt người, cực kỳ hung thần ác sát.
Kim thị vốn đã chột dạ liền bị biểu cảm đó của Minh Nguyệt dọa sợ, giật mình thon thót, hai chân bắt đầu run rẩy. Bà ta hiểu chuyện hôm nay đã xảy ra rủi ro rồi.
Đại Lý Tự Khanh trầm giọng quát hỏi: "Người dưới công đường có phải là Minh Nguyệt, gã sai vặt của tướng phủ không?"
Minh Nguyệt còn chưa nói gì trong đôi mắt đã đong đầy nước, miệng hé ra, giọng nói khàn khàn như bị giấy ráp mài qua, khó khăn gằn từng tiếng từ trong cổ họng.
"Hồi bẩm đại nhân, đúng vậy."
"Đại công tử tướng phủ Lĩnh Thanh Hạc đã xác nhận trong mực của hắn bị người hạ độc, người có nhận tội không?"
Minh Nguyệt giơ tay chỉ vào Kim thị, nghiến răng nghiến lợi: "Đều là do Kim di nương sai tiểu nhân làm"
Lãnh tướng chấn động, xoay mặt qua, thấy khuôn mặt Kim thị trắng bệch, tràn đầy bối rối: "Ngươi ngậm máu phun người!".
Minh Nguyệt tiếp tục lên án: "Kim di nương cho ta ngân lượng, sai ta đem mực có độc đưa cho công tử sử dụng. Độc kia tuy rằng cũng không ghê gớm gì nhưng nếu tiếp xúc lâu dài hoặc là hít vào trong cơ thể thì sẽ thành trúng độc mãn tính, dần dần xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà thần không biết quỷ không hay.
Từ năm trước công tử nhà ta đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh ho khan, ngực đau, sau đó lại ốm đau ở trên giường, đều là vì nguyên nhân này"
Trong công đường bỗng nhiên im lặng. Lãnh tướng khó có thể tin trừng mắt nhìn Kim thị, cứng nhắc như tượng đất. Mộ Dung Phong trên mặt không hề có gì thay đổi, vẫn ngồi nghiêm chỉnh.
Chỉ có Kim thị ngoài mạnh trong yếu lắp ba lắp bắp muốn biện giải: "Lãnh Băng Cơ cho ngươi bao nhiêu bạc mà người lại trải lương tâm nói hươu nói vượn như vậy?"
"Bà sợ sự tình bại lộ liền bán ta ra khỏi tướng phủ cũng được thôi, thế nhưng bà lại còn hạ độc, độc hỏng cổ họng ta, làm ta không thể nói chuyện, hơn nữa còn dặn người môi giới bán ta đi thật xa. Nếu không có Vương Phi cứu ta thì sau này ta sống hay chết còn chưa biết được”
Mộ Dung Phong đè thấp giọng nói, hỏi Lãnh Băng Cơ đứng sau: "Nàng vẫn luôn ở trong vương phủ, chẳng lẽ lại có tài tiên tri à? Làm thế nào mà biết được Minh Nguyệt sẽ bị xử lý đem ra khỏi phủ, rồi lại làm cách nào cứu được hắn vậy?"
Lãnh Bằng Cơ khẽ mở mỗi đôi môi anh đào, chỉ lặng lẽ phun ra bốn chữ: "Bấm tay tính số"
Mộ Dung Phong trầm mặc: "Trong tướng phủ nàng có tại mắt sao?"
Người đàn ông này đúng là tên tặc tinh cái gì cũng đoán được. Lãnh Băng Cơ không nói chuyện nữa, không thừa nhận cũng không phản bác.
Mộ Dung Phong mỉm cười: "Hôm qua ta sai người đến chiếu cố đại ca, người đến nói ăn, mặc, ở, đi lại của huynh ấy đều rất thỏa đáng, hiển nhiên là đã sớm có người chiếu cố, không phải Lãnh tướng thì là nàng. Nếu mà nói là nàng thì..”
Hắn tỏ vẻ sâu xa liếc nhìn qua công đường: "Có thể vươn tay vào tận Đại Lý Tự thì chắc hẳn là người của Tiết gia"
Thế mà hắn lại còn nhờ người vào chiều cổ đại ca? Lãnh Băng Cơ kinh ngạc không thôi, người đàn ông này từ khi nào thì trở nên có lương tâm như vậy?
Trong lòng nàng vui mừng, nhưng từ miệng lại chỉ phát ra mấy chữ: "Nhìn thấy gì cũng đừng nói ra, sẽ tiếp tục làm bạn bè".
Mộ Dung Phong mím môi, miệng mang theo ý cười, không hề nhắc lại nữa.
Lúc này Lãnh tướng mới kịp phản ứng lại, chỉ tay vào Kim thị: "Độc phụ, còn không màu quỳ xuống!"
Kim thị vẫn cố giải thích: "Tướng gia, ngài đừng tin họ nói nhăng nói cuội, thiếp thân oan uống mà. Vì Lãnh Băng Cơ muốn giải vây cho hành vi phạm tội của Thanh Hạc cho nên mới vụ oan lên người thiếp thân. Nếu không, nàng ta đã sớm biết thì vì sao không vạch trần ngay từ đầu chứ?"
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: "Không sai, thật ra ta đã sớm biết. Từ lần đầu tiên tới Mộ Viễn thăm ca ca ta đã phát hiện trong mực có độc, cũng biết rõ trong lòng chắc chắn là bà hạ độc hại ca ca, như vậy thì Thanh Kiêu mới có thể trở thành trưởng tử tướng phủ.
Nhưng không thể nói miệng buộc tội bà được, ta càng chỉ tội bà thì mọi người lại càng không tin ta, hơn nữa ca ca sẽ có khả năng gặp phải âm mưu hãm hại khác khiến ta ngoài tầm tay với. Cho nên chỉ có thể án binh bất động, âm thầm tìm kiếm chứng cớ"
"Minh Nguyệt bị các người mua chuộc!" Kim thị nói chắc chắn: "Ta là một người phụ nữ ở trong nhà thì làm sao biết được những thứ đó? Ngược lại là ngươi, y thuật của người rất cao nên mới có thể biết đến những thủ đoạn hại người như vậy, hơn nữa lại còn dùng nó để hãm hại Vương gia. Đúng, người đã sớm biết trong mực này có độc thì vì sao còn muốn để Lãnh Thanh Hạc dùng nó viết chữ đưa cho Vương gia, rốt cuộc ngươi có ý gì."
"Ai có thể chứng minh trong tập thơ ta đưa cho Vương gia có độc?"
"Hôm qua vị đạo trưởng ta mời đến nhận ra loại độc này, hắn nói nguyên nhân thân thể Băng Nguyệt không khoẻ chính là bởi vì thường xuyên tiếp xúc với loại độc này"
"Giờ chúng ta mời hắn lên công đường ba mặt một lời”
"Nói cái gì?"
Ông ta đứng dậy, dùng rất nhiều sức lực giơ tay lên hung hăng tát Kim thị một bạt tại: "Sao ngươi không đi chết đi!"
Ông ta là một người đàn ông khỏe mạnh, tuy nói là quan văn nhưng sức lực cũng không hề nhỏ. Ông ta giáng một bạt tại làm cả người Kim thị đều bay ra ngoài, té lăn trên đất, phun ra một búng máu, rớt hai cái răng.
Tức khắc bà ta ầm ĩ kêu gào tiếng được tiếng mất: "Ngài đánh ta? Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngài, chẳng lẽ ngài đã quên ân tình của nhà họ Kim bọn ta rồi sao? Ngài có được ngày hôm nay là dựa vào cái gì?"
Lãnh tướng đường đường là đàn ông con trai đã bị những lời này dằn vặt cả đời. Nếu Kim thị làm ầm ĩ trong nội bộ tướng phủ thì cũng thôi đi, nhưng đây là trên công đường, người người đang theo dõi, thể diện của người làm tướng gia như ông ta có còn muốn nữa không?
- -----------------